“Tôi không sợ.” Tôn Ngọc Vinh lắc đầu nói: “Anh trai tôi đã chết rồi, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa, chỉ còn mỗi cái mạng này.
Mông Diệc, nếu anh lo lắng thì cứ đi trước đi, người Thái Tuế muốn giết là tôi.
Hơn nữa thế lực của anh cũng mạnh, muốn rời khỏi Tô Hàng chắc không có vấn đề gì.”
Mông Diệc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nói: “Tôi đã đồng ý với anh trai cậu phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của nhà họ Tôn.
Nếu cậu đã muốn ở lại, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tôn Ngọc Vinh quay đầu nhìn Mông Diệc, tỏ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, sau đó trịnh trọng nói cảm ơn Mông Diệc.
Mông Diệc cười cười, không nói gì.
Mà lúc này, bên đình Thuận Dương, Ngụy Tuấn trầm mặc hồi lâu nhìn đuôi chiếc xe khuất dần ở góc đường.
Trong tâm trí ông ta bây giờ toàn bộ đều là hình bóng của Cao Tố Trinh.
Trong chốc lát, trong lòng Ngụy Tuấn trở nên loạn cào cào.
Trở lại khu biệt thự ven hồ Tây Tử, Ngụy Tuấn một đêm không ngủ.
Cả một đêm ông ta ở trong sân viện khua qua khua lại thanh đao, cho đến khi trời vừa rạng sáng, Ngụy Tuấn đã ngồi thù lù như một pho tượng cạnh hòn đá và không ngừng mài đao.
Phía Đông, mặt trời dần dần nhô lên rõ ràng, cuối cùng Ngụy Tuấn cũng đứng dậy, thanh đao trong tay đã được ông ta mài cho sáng bóng.
Mặt trời đã lên cao, Ngụy Tuấn ngửa mặt nhìn thẳng vào nó một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Tiêp theo ông ta đi tìm một mảnh vải đen bọc thanh đao kín lại, đi ra khỏi cửa.
“Tổng giám đốc Ngụy, mới sớm như vậy anh đã ra ngoài làm gì thế?”
Vừa mới đi ra tới cổng lớn, Ngụy Tuấn đã thấy Mạnh Hùng chạy lại hỏi: “Nhìn ông trông có vẻ mỏi mệt, đêm qua ngủ không ngon sao?”
Ngụy Tuấn vẻ mặt kỳ quái đáp: “Đêm qua luyện đao hơi muộn, đi ra ngoài ăn sáng.
Cậu muốn ăn gì tôi mang về cho?”
“Không cần đâu.” Mạnh Hùng xua tay nói: “Bây giờ trước tiên tôi phải chạy xong 5km đã, sau đó sẽ tự đi ăn.”
“Được.”
Ngụy Tuấn ngẩng đầu, lưng vác thanh đao rời khỏi khu biệt thự ven hồ Tây Tử.
Mạnh Hùng nhìn bóng dáng Ngụy Tuấn rời đi cứ cảm thấy có gì đó không bình