“Mà ra tay với miền nam thì đúng là một sự lựa chọn không tồi.”
“Nhưng Trần Hùng à, miền nam là cái gốc của phủ Trạng Nguyên tôi, sao cậu chắc là phủ Trạng Nguyên của tôi sẽ đứng về phía của cậu hả?”
“Vì vậy, hãy cho tôi một lý do để giúp cậu đi.”
Trần Hùng hơi ngây ra rồi nói: “Ông sẽ giúp tôi thôi, phủ Trạng Nguyên của ông không hề có dã tâm gì, chỉ muốn sống yên bình ở Tây Thục nhưng bây giờ hai miền nam bắc đang có sự khác biệt rất lớn, việc miền nam hình thành nên những gia tộc lớn trên giới thượng lưu như miền bắc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Bất luận là Thái Tuế hay là nhà họ Kim thì bọn họ đều muốn biến mình thành gia tộc lớn trên giới thượng lưu của miền nam.
Nhưng một khi bọn họ thành công thì mục tiêu tiếp theo của họ sẽ là phủ Trạng Nguyên của ông.”
“Hahaha.” Ngô Bán Cung cười phá lên rồi nói: “Vậy còn cậu thì sao?”
Trần Hùng cũng cười theo rồi nói: “Ông cụ Ngô, chẳng phải đáp án đã rất rõ ràng rồi hay sao? Chẳng qua tôi chỉ là một vị khách qua đường của miền nam mà thôi, hơn nữa, ông cũng nói tôi có thành tựu lớn như thế rồi, đương nhiên tôi cũng chẳng coi cái gọi là gia tộc lớn trên giới thượng lưu đó ra gì.”
“Tôi đánh miền nam là vì muốn tìm chút nguồn lực cho bản thân thôi, hơn nữa, tình hình lại liên tục thay đổi, nói không chừng đến lúc tôi thật sự muốn đấu với nhà họ Trần thì cũng không cần dùng đến sức mạnh của miền nam nữa rồi.”
“Vì vậy, nếu như miền nam thật sự xuất hiện một gia tộc lớn trên giới thượng lưu thì người đứng đầu cũng sẽ không phải là Trần Hùng tôi đâu.”
“Vậy thì là ai?”
Trần Hùng nhìn thẳng qua Viên Trọng Chi đang ở bên cạnh và nói: “Đương nhiên là chú Viên của tôi rồi, nếu như chú Viên trở thành vua của miền nam thì chắc chú ấy cũng không thể nào nhòm ngó đến phủ Trạng Nguyên của ông đâu.
Hơn nữa, người ta cũng đã gả con gái cho cháu nội của ông rồi, vậy sau này nhà họ Viên chẳng phải cũng là người của phủ Trạng Nguyên ông sao?”
“Đúng thật là biết ăn nói.”
Ngô Bán Cung than thở, Viên Trọng Chi ở bên cạnh cũng tự rót cho mình một ly rượu rồi cười ha