“Phía trước có xe đi sai làn đường, để tôi xuống xem tình huống.
”
Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ báo lại một tiếng rồi mở cửa xe, đi tới phía trước xem xét.
Mà ngay lúc này, trong chiếc xe tải kia đột nhiên có một bóng người vọt xuống, trong tay không biết đang cầm thứ gì, dưới ánh đèn mờ mờ vậy trong tay người đó bỗng sáng chói.
Ánh sáng đó, là màu vàng!
“Này người anh em, làm gì thế, nhanh lái xe đi chỗ khác đi, chớ cản đường.
”
Tên vệ sĩ hô một tiếng, nhưng người đối diện như không hề nghe thấy vậy.
Vệ sĩ ý thức được tình huống hơi kỳ quái, theo bản năng đưa tay sờ súng bên hông mình.
Bên hông anh ta luôn để khẩu súng, nhưng anh ta còn chưa kịp móc súng ra thì phát hiện người vốn còn cách anh ta bốn năm mét kia trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Phốc…
Dường như có vật gì đó đâm xuyên qua ngực tên vệ sĩ, tốc độ đó thật sự quá nhanh, nhanh đến mức tên vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng.
Giây kế tiếp trước ngực tên vệ sĩ nhiều thêm một vũng máu, phụt một tiếng rồi quỵ xuống đất.
Tài xế bên trong xe ngây ra, anh ta vừa nhìn thấy cái gì?
Hết thảy những thứ này cứ như gặp quỷ vậy, đó là người nào, người đó đã làm gì?
Anh ta định lại xe lui về sau theo bản năng, nhưng còn chưa kịp vào số, thứ màu vàng kia đã đâm thủng kính chắn gió mà xuyên qua đầu anh ta.
… …
Trời tờ mờ sáng, bên sân bay tỉnh Triều Văn, một người thanh niên vác cái túi đen từ sân bay bước ra.
Đứng trước cửa sân bay, người thanh niên vươn vai, trên mặt là hưng phấn khó tả.
“Rốt cuộc cũng đến nơi, ha ha!”
Người thanh niên này không ai khác là tiểu Trạng Nguyên Ngô Trung Kiên của phủ Trạng Nguyên Tây Thục.
Ngô Bán Cung không cho phép anh ta cùng bọn người Trần Hùng đi tỉnh Triều Văn, lần này là anh ta lén chạy ra.
Anh ta đã nín