“Chuyện này không quan trọng.” Kim Đồ Khiếu trả lời: “Lôi Cận Vĩ à, từ lâu Lôi Quốc Định đã là một phế vật rồi.
Nhà họ Lôi không đáng để ông ta lãnh đạo.
Hãy đi theo nhà họ Kim của tôi.
Tôi hứa rằng sau này toàn bộ nhà họ Lôi sẽ nằm trong tay ông.”
“Đây không phải là những gì mà ông luốn muốn hay sao?”
Lôi Cận Vĩ cười nói: “Kim Đồ Khiếu, chuyện đã đến nước này rồi thì ông bớt vẽ bức tranh lợi ích cho tôi xem đi.
Huống chi tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ là người đứng đầu nhà họ Lôi.”
“Tôi chỉ hy vọng rằng nhà họ Lôi có thể tốt hơn.
Ông đã giết tam đương gia của nhà họ Lôi chúng tôi.
Hôm nay, nhất định ông sẽ chết.”
Lúc này, xem như Lôi Cận Vĩ đã quyết định xong.
Mọi người thấy ông ta vung bàn tay lên: “Ngăn chúng lại cho tôi.”
Một số lượng lớn cao thủ của nhà họ Lôi lao về phía Kim Đồ Khiếu và Kim Thần Vũ.
Điều này khiến Kim Đồ Khiếu rất tức giận: “Lôi Cận Vĩ, con mẹ mày.”
“Họ Lôi của tôi sẽ không bị mấy người chơi xỏ tay đâu.” Lôi Cận Vĩ hừ lạnh.
Khi Lôi Quốc Định ở đằng kia nhìn thấy cảnh này, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì em trai của ông ta cũng không làm ông ta thất vọng.
“Chỉ bằng ông mà cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Đôi mắt Kim Thần Vũ tràn ngập vẻ u ám, cây chùy vàng trong tay anh ta bùng nổ sức mạnh vô song.
Cho dù có bao nhiêu cao thủ nhà họ Lôi ở phía trước, vẫn bị anh ta chém qua như quét một cái bắp cải trên mặt đất.
Lúc này Kim Thần Vũ hoàn toàn rất xứng đáng với uy danh chiến thần và e rằng không ai có thể ngăn cản anh ta ngoại trừ Trần Hùng.
“Đại ca, bọn họ chuẩn bị chạy đi rồi.
Anh không muốn ngăn cản bọn họ sao?” Lạc Tiến ở bên cạnh hỏi.
Trần Hùng lắc đầu nói: “Khoảng cách quá xa, người đông lẫn lộn.
Cho dù tôi có ra tay cũng không