Kể từ đó, Trần Hùng và Viễn Trọng Chi sẽ không có khả năng làm vương làm tướng trước mặt bọn họ nữa.
Nhưng có thể xác định là, cho dù sau này phía nam có hình thành thế chân vạc đi chăng nữa thì hoà bình cũng có thể duy trì ít nhất trong vòng mười năm tới.
Một khi giữ được sự hoà bình lại thêm ba gia tộc không ngừng ủng hộ lẫn nhau, qua không được bao lâu nữa, phía nam cũng có thể có một gia tộc quyền thế nhất, nhưng tốt hơn cả là cùng lúc xuất hiện ba gia tộc quyền thế nhất.
Nếu như thật sự có một ngày như vậy, câu nói phía nam không sánh được với phía bắc sẽ bị phá vỡ.
Sau một bữa tiệc rượu, tất cả mọi chuyện đã được quyết định xong.
Nhà họ Lôi chính thức gia nhập vào phía đội quân của Trần Hùng.
...
Đêm khuya, trong một trang viên xa hoa của nhà họ Kim ở tỉnh Quý Nam.
Thời tiết lúc này đã vào đông, trang viên nằm sát cạnh núi này càng thêm vẻ lạnh giá, những con mưa phùn trong không gian thậm chí còn mang theo cả tuyết.
Trong căn nhà, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang ngồi trước bàn đá uống rượu.
Tóc ông ta đã điểm bạc, mái tóc chải thành búi lớn sau đầu, mày dài tới mai, hai mắt sáng ngời có thần.
Người như thế này chỉ cần nhìn qua cũng biết là người không tầm thường.
Mặc dù võ công của ông ta không phải quá lợi hại nhưng khí thế toả ra ông ta cũng chẳng kém Thái Tuế là bao.
Người này không ai khác chính là gia chủ nhà họ Kim, Kim Thành.
Phía đối diện Kim Thành lúc này chính là Kim Thần Vũ.
Thật ra Kim Thần Vũ cũng không phải họ Kim, hắn ta là đứa con của em gái Kim Thành- Kim Vân cùng một người đàn ông khác sinh ra.
Nhưng thân phận người đàn ông kia quá thấp kém nên nhà họ Kim không cho phép Kim Vân và người đàn ông đó kết hôn, do đó đuổi người đàn ông kia đi.
Do vậy từ khi sinh ra Kim Thần Vũ liền theo họ mẹ, còn