"Có quay lại."
Phó Văn Lâm nói: "Tôi muốn đền bù cho mẹ con bọn họ, muốn đưa cho bọn họ một khoản tiền nhưng bị bọn họ từ chối, thậm chí là đuổi ra khỏi nhà.”
“Không chỉ mẹ con bọn họ, tất cả người dân ở thôn Thanh Hà đều hận tôi.
Thôn Thanh Hà hơn trăm năm qua chưa từng có người đàn ông nào phụ bạc như tôi.
Bọn họ nói tôi huỷ hoại dân phong của bọn họ, cho nên sau đó tôi bị bọn họ đuổi ra khỏi thôn, tất cả mọi người đều hận tôi.”
“Hận ông là chuyện đương nhiên.”
Trần Hùng cười nhạt, nói: “Loại người như ông hoàn toàn đáng để người ta căm hận, bỏ rơi vợ con là việc không thể nào tha thứ nổi.
Coi như hơn hai mươi năm qua ông không ngừng làm việc thiện cũng không thể xoá bỏ được vết nhơ này.”
“Nhưng “người tới chỗ cao, nước chảy chỗ trũng” là bản tính của con người, có rất ít người có thể đứng trước sự dụ hoặc của thế giới phồn hoa mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Huống gì Phó Văn Lâm ông từ nhỏ đã sợ cái nghèo, vả lại năm đó ông còn thi đỗ một trường đại học tốt như vậy nhưng lại không có tiền đi học.
Có lẽ lúc đó ông cũng rất tuyệt vọng.”
“Đúng vậy, lúc đó tôi đã định tự tử, nhưng vì Dương Phương và đứa con trong bụng bà ấy nên mới quyết định sống tiếp.”
“Đúng là mỉa mai mà!”
Phó Văn lâm dán chặt người vào ghế ngồi, thở dài một hơi.
“Bọn họ không chịu nhận tiền của tôi, cho nên tôi cũng chỉ có thể thông qua việc quyên tặng giấu tên để gửi tiền cho bọn họ.
Tôi hy vọng cuộc sống của bọn họ có thể tốt hơn một chút.”
“Nhưng nếu tôi chỉ quyên tặng cho một mình hai mẹ con bọn họ nhất định sẽ khiến bọn họ hoài nghi, cho nên tôi đã tìm một phương pháp khác đó chính là quyên góp cho cả thôn Thanh Hà, nếu cuộc sống của người trong thôn tốt hơn, vậy mẹ con bọn họ cũng vậy.”
Trần Hùng than thở một tiếng, thông qua việc giúp đỡ thôn Thanh Hà để đạt được mục đích giúp đỡ Dương Phương và Phó Gia Tuấn.
Phó Văn Lâm có thể làm tới mức này, quả thật ông cũng không phải người xấu, ông luôn áy náy với mẹ con bọn họ.
Trần Hùng nói: “Cũng là từ khi ấy ông