Chưa đến một phút, hai người đã giao thủ hơn trăm hiệp, trong lúc nhất thời hai bên rơi vào thế kiềm chế lẫn nhau.
Lúc này những cao thủ đứng chung quanh kia đã ý thức được rằng Trần Hùng và Thái Tuế đã triển khai quyết chiến, cho nên bọn họ dần dần tránh ra Thái Tuế cùng Trần Hùng.
Hai người này quá chiến đầu quá điên cuồng, giống như là là hai cái máy xay thịt, đến chỗ nào chỗ đó liền không còn một ngọn cỏ.
Lúc này đây sự hiếu chiến trong cơ thể của Trần Hùng đã hoàn toàn bị kích thích.
Nếu trong trận chiến ở Từ Vân Thái Hồ, Trần Hùng chỉ mới dùng năm phần sức mạnh.
Còn bây giờ, từ đầu Trần Hùng đã dùng sáu phần sức mạnh, sau đó là bảy phần, tám phần...
Hai bên càng đánh càng hăng, nắm đấm trong tay Trần Hùng như là như đạn pháo được bắn ra ngoài, mỗi một quyền đều ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Nhưng những nắm đấm anh đánh ra đều bị Thái Tuế hóa giải.
Bấy giờ Trần Hùng đã dùng tám phần sức mạnh nhưng vẫn chẳng thể làm gì được Thái Tuế.
Lão già này quả không hổ là Ác ma phương Nam.
Ông ta quá mạnh, mạnh đến khiến người ta khiếp sợ.
Ông ta không chỉ là người mạnh nhất phương nam, cho dù nhìn khắp phương bắc, thậm chí là Vương thành Địa giới sợ cũng khó có người nào địch lại Thái Tuế.
Nếu xem tất cả những chuyện Trần Hùng đã trải qua ở Hoa Hạ như một trò chơi vậy Thái Tuế chính là con Boss có bug trong trò chơi.
Trước kia cho dù gặp gỡ loại kẻ địch thế nào Trần Hùng đều cực kỳ tự tin.
Nhưng Trần Hùng trong lòng biết rõ, Thái Tuế không giống như anh tưởng tượng.
Một quyền đấm xuống dưới, trong không khí nổ vang một tiếng như tiếng sấm trong mưa bão.
Trần Hùng và Thái Tuế đều lần lượt lui về sau một bước, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người gặp nhau không khí tựa như vang lên tiếng sấm rung trời.
"Ha ha ha, đúng là anh hùng thiếu niên, mười năm rồi tôi chưa có lần nào được đánh thoải mái như hôm nay.”
Thái Tuế cũng cực kỳ kích động và hưng phấn, tiếng cười của ông ta vang vọng trong cả rừng cây nhỏ.
Chỉ thấy ông ta vung tay một cái, quần áo trên người ông ta giống như