"Gia chủ, chúng ta xem thường cái kia Trần Hùng rồi, trận chiến này có lẽ chúng ta thật sẽ bại."
"Cái gì..."
Kim Thành rúng động.
Kim Lộc tiếp tục nói ra: "Kim vệ của nhà họ Kim chúng ta đã bị giết chết hết, các nghĩa tử của Thái Tuế cũng bị đánh bại, nếu như Thái Tuế thua Trần Hùng, vậy trận chiến này chúng ta sẽ thua hoàn toàn.
Đến lúc đó, đám người Trần Hùng nhất định sẽ không để ngài sống, tôi cảm thấy Kim Thần Vũ nói không sai, chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này trước đã.
Sau khi trở lại nhà họ Kim, chúng ta còn có thể ngóc đầu trở lại, nhà họ Kim vẫn còn ở đó."
Kim Thành bắt đầu đấu tranh tư tưởng trong lòng.
Khi ông ta nhìn về phía Thái Tuế bên kia, vừa hay bắt gặp cảnh Trần Hùng nhảy lên, từ trên trời giáng xuống một quyền đập thẳng vào người Thái Tuế.
Thái Tuế- kẻ được xưng tụng là ác ma phương Nam, sức chiến đấu vô cùng mạnh, lúc này đây thế mà lại bị Trần Hùng giáng cho một quyền, rồi không ngừng lùi về sau.
Kim Thành hít sâu một hơi, nói: “Tên Trần Hùng kia là ma quỷ hay sao chứ?”
Sau đó ông ta dứt khoát quyết nhiên quay người đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
"Gia chủ, tôi có ta sắp xếp tai mắt bên này, bọn hắn sẽ quan sát kết cục trận chiến cuối cùng này, nếu như cuối cùng là Thái Tuế thắng, chúng ta cũng có đầy đủ thời gian trở lại."
"Chỉ mong như vậy."
Kim Ngạo cắn chặt răng, quay người rời đi cùng với Kim Lộc.
Mà lúc này đây, quyết chiến trong khu rừng nhỏ cơ bản đã kết thúc, trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt đổ dồn về phía Trần Hùng và Thái Tuế bên kia.
Trong rừng cây nhỏ cho dù là đứng hay ngồi, vẫn là nằm, đánh tới mức này đều là toàn bộ sức mạnh của bọn họ, bọn họ lúc này đã không thể tiếp tục tái chiến được nữa.
Mà mấu chốt thắng bại trận quyết chiến này, đã toàn bộ đặt lên người Trần Hùng và Thái Tuế.
Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người bên kia, trong lòng đều đang cầu khẩn, cầu nguyện lão đại của mình có thể giết chết đối phương.
"Trần Hùng, tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào