Sau đó Trần Hùng ngừng công kích, anh đứng ở đó thở hồng hộc, thậm chí đến cả hơi thở đều có một loại cảm giác như mang theo sương máu.
Giờ phút này, tựa như thời gian, không gian giữa trời đất đều đóng băng lại.
Thái Tuế nằm rạp trên mặt đất còn đang giãy dụa, ông ta vùng vẫy mấy lần rồi đứng lên, sau đó bèn nhìn vào Trần Hùng mà cười lớn ha ha ha.
"Mày...!không đánh chết được tao đâu, bởi vì tao là Thái Tuế, ác ma Thái Tuế."
Lúc này, ánh sáng đỏ trong mắt Trần Hùng bắt đầu dần dần tiêu tan, mà dòng máu sôi trào trong cơ thể cũng dần dần lắng lại.
Cái loại cảm giác này giống như là sau khi thuốc kích thích mất đi hiệu quả, sau loại trạng thái như vậy là sự mệt mỏi vô tận, Trần Hùng chỉ cảm thấy mình như sắp ngất đi, mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau.
"Đừng giả vờ nữa, nhả ra một hơi thở cuối cùng rồi lên đường không tốt hơn à?"
Phụt...
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Thái Tuế, sau đó đầu ông ta không có sức lực mà rũ xuống, ngay sau đó cả người cũng quỳ trên mặt đất.
Ác ma Thái Tuế của miền nam, cứ như vậy mà ngã xuống!
"Thắng rồi!"
Bên này, khi mấy người Ngụy Tuấn và Tám ngón tay điên thấy cảnh như vậy, tất cả đều không khỏi kích động mà kêu lên một tiếng, có điều bởi vì bọn họ bị thương quá năng nên vừa kêu một tiếng này xong là lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Thua rồi, cha nuôi...!thua rồi!"
Con nuôi của Thái Tuế còn sống chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất đều sụp đổ xuống.
Thái Tuế, một người đàn ông đánh đâu thắng đó trong lòng bọn họ, giống như thần vậy, thế mà lại thua rồi!
Sao có thể như vậy được, tại sao lại như vậy, tại sao Thái Tuế lại thua được?
Rất nhiều người đều không thể nào chấp nhận được sự thật này, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Trần Hùng chính là sự tồn tại như nhân vật được “buff” vậy, năm nay anh chỉ mới