Mới chớp mắt mà đã đến Tết rồi.
Sáng sớm hôm nay, cả nhà Trần Hùng liền ra ngoài, họ cần mua một số thứ để chuẩn bị cho năm mới, vả lại anh cũng hứa với Lâm Thanh Thảo sẽ mua cho cô bé quần áo mới, giày mới, đồ chơi mới và còn phải mua rất nhiều rất nhiều pháo hoa nữa.
Trần Hùng đương nhiên không thất hứa, sau khi mua sắm trở về, anh gọi điện thoại cho Lý Minh.
Lý Minh hiện là đại ca của thế giới ngầm ở thành phố Bình Minh, mỗi năm vào dịp Tết đến thì một số thuộc hạ dưới tay anh ta sẽ thành lập công xưởng làm pháo hoa, sáng chế ra một số loại pháo, loại đồ chơi này thu được lợi nhuận vô cùng lớn.
Trong vài năm trở lại đây những người chế tạo ra pháo đều là xưởng ngầm, hoạt động phi pháp.
Nhưng mà từ khi mà Lý Minh nắm trong tay những chuyện này, đem những thứ này bình thường hóa, đồng thời còn cố ý xóa sạch một số xưởng ngầm, tuy là Lý Minh bây giờ là người thống trị thế giới ngầm, nhưng mà rất nhiều mối làm ăn của anh ta đều đã dần được tẩy trắng.
Nói ra thì dù sao cũng là kiếm tiền, không phạm pháp, kiếm tiền một cách trong sạch, ai lại bằng lòng làm cái kiểu chui đầu vào rọ chứ.
Trần Hùng liên lạc trực tiếp với Lý Minh, nói anh ta phái người chở một xe đầy pháo hoa tới núi Vọng Nguyệt.
Tối hôm nay, Trần Hùng muốn pháo hoa nở khắp cả bầu trời trên núi Vọng Nguyệt, để con gái và người nhà anh có thể vui vẻ đón năm mới.
Tết tới rồi, toàn bộ thành phố Bình Minh đều chìm vào trong sự sung sướng, Lâm Thanh Thảo mặc lên người quần áo mới, ôm lấy đồ chơi mới, không khỏi nói là vui thế nào.
Lúc mà trời gần tối, trong thành phố cũng có rất nhiều nơi bắn pháo hoa.
Chuyện bắn pháo hoa ở thành phố Bình Minh mà nói thì cũng không phải là quá nghiêm khắc, chỉ cần không tập trung lại ở trung tâm, thông thường mọi người ở dưới nhà đốt pháo hoa cũng không có ai ngăn cấm.
Còn ở biệt thự trên núi Vọng Nguyệt, đốt pháo hoa đương nhiên cũng không có ai tới quản.
Cả nhà họ cùng nhau ăn lẩu, Lâm Danh Sơn và Lâm Phương Dung cũng được mời tới.
Sau khi chung sống với nhau được một thời gian, Lưu Ánh Nguyệt nhìn thấy cách xử sự của mấy người Lâm Danh Sơn trong lòng cũng bớt đi chút bất bình.
Lúc mà đang ăn được một nửa, bầu trời bên ngoài đã sắp tối thui