“Gan của mày cũng không nhỏ nha, người của tao mà cũng dám động.”
Trần Hùng lộ ra sát khí, di chuyển đến trước mặt Long Anh Khoa, bóp chặt cổ anh ta, dùng một tay nhấc hắn lên.
Hai chân Long Anh Khoa rời khỏi mặt đất, cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, mặt hắn đỏ lên gằn từng chữ: “Buông tao ra...!mày...!buông tao ra.”
“Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là sáu...”
Long Anh Khoa chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Hùng cắt ngang: “Tao không có hứng thú muốn biết mày là ai.
Nhà họ Bành đã lên đường rồi, tiếp theo mày sẽ không thể sống sót.”
Sau đó, Trần Hùng đem Long Anh Khoa đập xuống sàn nhà, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, sàn nhà bị đập thành một cái hố lớn.
Lưng của Long Anh Khoa trực tiếp bị Trần Hùng đánh gãy, anh ta nằm trên mặt đất không ngừng gào khóc.
“Trần Hùng, mẹ kiếp, mày sẽ hối hận, mày nhất định sẽ hối hận.”
“Nếu như mày dám thương tổn tao, tao nhất định sẽ giết người nhà của mày.”
Răng rắc răng rắc...
Trong phòng vang lên tiếng xương khớp vỡ vụn, đánh gãy xương người khác, đây là thủ đoạn mà Trần Hùng am hiểu nhất.
Một phút sau, từ Hoàn Bắc ngoài cửa sổ vang lên tiếng đập thình thịch, Long Anh Khoa cả người xương cốt vỡ vụn, bị Trần Hùng ném xuống hồ, không có khả năng bò dậy trở lại.
Trần Hùng rút khăn giấytrên bàn, lau sạch vết máu dính trên giày, sau đó ném khăn giấy sang một bên.
Sau đó anh xoay người bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài, mấy người Tô Quang Huy cũng đã đến, Phùng Tuyết đã mặc một bộ quần áo vào, lúc này đã lên thuyền chờ.
“Đem nơi này xử lý đi.” Trần Hùng nói với Tô Quang Huy.
“Vâng.” Tô Quang Huy gật đầu nói, “Nhưng mà Điện chủ, vừa rồi chúng ta nghe được một ít tin tức từ nhà họ Bành.
Long Anh Khoa này lai lịch cũng không nhỏ, anh ta là...”
“Tôi không quan tâm hắn là ai.
Nếu người bên phía chính phủ muốn điều tra, cậu có thể nói rằng chính hắn say rượu rồi rơi