Trần Hùng ha hả, sao lại cảm thấy Thanh Cảnh Môn những người này thường ngày thoạt nhìn nhân mô nhân dạng, trên thực tế một người so với một người càng kì lạ hơn.
Trần Hùng và Thanh Long uống một trận, sau đó liền đỡ Chu Tước quay về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi Chu Tước tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, sau đó cô ta tìm Trần Hùng, nói là người đứng đầu của Thanh Cảnh Môn muốn gặp anh, bảo anh đi qua.
Trần Hùng đã sớm đoán được người đứng đầu muốn gặp anh, cho nên cũng không kinh ngạc.
Hai người cùng lên một chiếc xe Hồng Kỳ, do Chu Tước lái xe, còn Trần Hùng ngồi ở đằng sau.
“Nghe nói người đứng đầu của Thanh Cảnh Môn là ông nội của cô?” Trần Hùng hỏi.
“Ừ.
” Chu Tước gật đầu.
“Ông ấy là người như thế nào?” Trần Hùng tiếp tục hỏi.
Chu Tước nói: “Đi gặp rồi chẳng phải anh sẽ biết sao?”
“Ồ.
”
Trần Hùng tiếp tục hỏi: “Cô hẳn là là không uống rượu được nhỉ, ngày hôm qua uống một ly như vậy, có phải cảm giác rất không thoải mái hay không? Bây giờ có nặng lắm không, cô lái xe sẽ không chóng mặt chứ, cần tôi lái hay không?”
Chu Tước nhíu mày: “Anh không cảm thấy anh nói chuyện phiếm với con gái, sẽ càng nói càng ngượng sao?”
“Có sao?”
Trần Hùng nhún vai bất đắc dĩ, bầu không khí này hình như thật sự có chút xấu hổ.
Trên thực tế Trần Hùng cũng không phải là một người giỏi nói chuyện với con gái, bằng không lúc trước khi anh theo đuổi Lâm Ngọc Ngân cũng không cần phải đi tìm Nghiêm Vu Tu lấy kinh nghiệm.
Vốn dĩ Trần Hùng còn muốn thừa cơ hội này cùng Chu Tước tâm sự một chút, cụ thể hiểu biết Thanh Cảnh Môn một chút, nhưng mà bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Xe lái gần hai mươi phút, cuối cùng dừng lại ở ngoài sân nhỏ có phong cách cổ.
“Tới rồi, xuống xe.
”
Chu Tước đẩy cửa xe ra, từ trên xe đi xuống, Trần Hùng theo sát đằng sau.
Sau đó hai người liền đi vào trong biệt viện này.
Đây là một tứ