“Đi đi.
”
Quân Minh Hoàng vẫy vẫy tay, chính mình lại chơi cờ một lần nữa.
Cùng lúc đó, Trần Hùng đã bước lên máy bay, bay tới Tô Hàng.
Lúc anh tới Tô Hàng đã là chập tối.
Sau khi người một nhà Lâm Ngọc Ngân biết được Trần Hùng sẽ về nên đã sớm chờ anh ở sân bay Tô Hàng.
Sau khi xuống máy bay xong, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ôm nhau một cái.
“Chồng, anh không có việc gì là tốt rồi.
”
Hai ngày này Lâm Ngọc Ngân rất lo lắng, từ lúc Trần Hùng bắt đầu bị Thanh Cảnh Môn kia dẫn đi, Lâm Ngọc Ngân vẫn luôn không ăn cơm, cũng không có ngủ ngon được, sợ Trần Hùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cũng may hiện tại tất cả đã đi qua hết rồi, Trần Hùng cũng đã trở lại mà không bị thương gì.
“Vợ, không phải anh đã nói ngay từ đầu là anh không có việc gì sao, em xem xem, hiện tại em đang có mang thai trong người, cũng không thể chà đạp bản thân mình như vậy nữa.
”
Nói xong, Trần Hùng lại ôm Lâm Thanh Thảo lên, Lâm Thanh Thảo chớp đôi mắt xinh đẹp to tròn nhìn chằm chằm Trần Hùng, nói: “Cha, hai ngày này cha đi đâu vậy?”
Trần Hùng trả lời nói: “Cha đi mua quà cho Thanh Thảo đó.
”
Nói xong Trần Hùng lấy búp bê Barbie mua được ở bên Tân Thành đưa cho Lâm Thanh Thảo, nói: “Đây là cha đặc biệt mua tặng cho con, con có thích không Thanh Thảo?”
“Thích ạ.
”
Lâm Thanh Thảo cầm búp bê Barbie hoan hô nhảy nhót, trong thế giới của trẻ con thật ra chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Cảm ơn cha.
”
“Không cần cảm ơn đâu, nhưng mà tiếp theo cha phải rời đi một thời gian rất dài, Thanh Thảo ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe lời mẹ và ông bà ngoại nhé.
”
“Cha, cha lại muốn đi đâu ạ?”
“Đương nhiên là ra ngoài đi làm, kiếm tiền mua thêm đồ chơi về cho Thanh Thảo rồi.
”
Trần Hùng ôm Lâm Thanh Thảo, lúc người một nhà rời khỏi sân bay để về, tuy rằng Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt không hỏi Trần Hùng rốt cuộc tiếp theo anh phải đi đâu, nhưng trong lòng bọn họ