Căn cứ chủ yếu của Thanh Cảnh Môn tại phía Bắc là ở thành phố Phụng Thiên, mà thành phố Phụng Thiên thuộc về Đông Thành của phía Bắc.
Điều trùng hợp là, hiện giờ bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành của phía Bắc như là mặt trời ban trưa, cũng chính là bốn gia tộc lớn lúc trước đã phản bội nhà họ Nghiêm, ép nhà họ Nghiêm vào đường cùng.
Lần này Trần Hùng đến phía Bắc, mục đích chủ yếu mục là để giải quyết ân oán với nhà họ Trần, nhưng mà lúc trước Viễn Trọng Chi đã từng nói qua với anh, không thể liều lĩnh đối đầu với nhà họ Trần, bởi vì hiện giờ nhà họ Trần đã sớm phát triển thành gia tộc quyền thế nhất phía Bắc rồi.
Trần Hùng cũng cực kỳ đồng tình với quan điểm này của Viễn Trọng Chi, nếu Trần Hùng muốn tiếp xúc trực tiếp thì anh còn phải đứng vững gót chân của mình ở bên phía Bắc đã, mà tỉnh Đông Thành là chỗ tốt nhất để đột phá.
Thành phố Bình Minh có chuyến tàu đi thẳng tới thành phố Phụng Thiên, Trần Hùng ngồi chuyến tàu đó, toàn bộ hành trình mất khoảng mười ba tiếng.
Dọc theo đường đi, Trần Hùng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ rồi nhìn cảnh tượng bên ngoài, dù là ban ngày hay ban đêm đều có thể mang lại cho Trần Hùng một cảm giác cực kỳ đặc biệt.
Năm đó khi Trần Hùng bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, dọc theo đường đi đều có người nhà họ Trần phái tới để đuổi giết, ước chừng lăn lộn khoảng một năm, cuối cùng anh mới lưu lạc tới thành phố Bình Minh.
Trong một năm đó, Trần Hùng đi tới rất nhiều thành phố, bởi vì trên người không có tiền mà anh phải ăn xin để kiếm sống, thậm chí có nhiều lần suýt chết đói ở trên đường.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe dừng ở một nhà ga nhỏ tại một thành phố giáp thành phố Phụng Thiên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vô số suy nghĩ lại hiện lên trong lòng anh một lần nữa.
Mười năm này, hiện giờ nhà ga nhỏ cũng đã sớm thay đổi.
Nhớ năm đó khi Trần Hùng lưu lạc tới đây, nơi này thoạt nhìn chỉ là một nơi dơ dáy, hỗn loạn, mỗi khi xe lửa dừng lại ở ga thì có thể nhìn thấy đủ người gánh hàng rong bán cơm hộp chen qua hướng bên này.
Đồng thời xung quanh đường sắt, còn có rất nhiều người nhặt rác.
Mà năm đó khi Trần Hùng lưu lạc tới đây, cũng là một trong những người nhặt rác đó.
Những người nhặt rác ở tầng lớp thấp nhất này, mặc dù bình thường thoạt nhìn họ ăn mặc rách tung rách toé, nhưng có rất nhiều người phân chia bang phái và địa bàn của mình ở khu vực đường sắt này, thậm chí còn có không ít thành viên thế giới ngầm cũng khống chế được vùng này.
Bởi vì năm đó Trần Hùng còn nhỏ tuổi, cũng