Mỗi một từ phát ra từ miệng của Ông Mộng Lan đều như đang giết chết trái tim của Nghiêm Hưng Đằng.
“Ông Mộng Lan, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
“Lẽ nào tất cả đều là giả sao?”
Có một khoảnh khắc, Nghiêm Hưng Đằng đã muốn đi tìm Ông Đại Hùng tới để tranh luận nhưng anh ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chẳng lẽ Ông Đại Hùng không biết chuyện này sao?
Chắc chắn ông ta đã biết tất cả, thật ra chính nhà họ Ông của ông ta đã bày ra cái bẫy này, chỉ chờ Nghiêm Hưng Đằng nhảy vào.
Ông Đại Hùng vẫn luôn mơ tưởng tới con dao Long Khuyết của cha anh ta, vì thế ông ta mới lợi dụng tình cảm giữa anh ta và Ông Mộng Lan để kéo anh ta từ nước ngoài về.
Không nói tới chuyện trong tay Nghiêm Hưng Đằng không hề có món báu vật kia, cho dù có nó, một khi giao món đồ đó vào tay Ông Đại Hùng, chỉ sợ rằng Nghiêm Hưng Đằng sẽ trở thành tù nhân ngay lập tức.
“Đúng là lòng dạ độc ác.’
Nghiêm Hưng Đằng thở dài, hai tay nắm chặt thành quyền, lòng đau như dao cắt.
Nơi đây không nên ở lại lâu, Nghiêm Hưng Đằng lặng lẽ xoay người, định lén lút rời khỏi nhà họ Ông.
Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị rời đi, sau lưng chợt truyền tới một trận gió lạnh.
“Nghiêm Hưng Đằng, sao anh lại ở đây.
Không ngờ lại là giọng nói của Ông Mộng Lan.
Trong lòng Nghiêm Hưng Đằng khẽ run rẩy, anh ta xoay người lại, thật sự đã nhìn thấy Ông Mộng Lan và người thanh niên vốn đang ở cạnh chòi nghỉ mát, hiện giờ lại xuất hiện sau lưng anh ta.
“À…không có gì, chỉ là anh không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo vài vòng.” Nghiêm Hưng Đằng cố nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, nói với Ông Mộng Lan.
“Thế vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”
Nghiêm Hưng Đằng vội vàng lắc đầu, đáp: “Không, anh vừa mới ra ngoài thôi.
Đúng rồi, Mộng Lan, em làm gì ở đây thế? Vị này là?”
Không đợi Ông Mộng Lan giới thiệu, người thanh niên kia lập tức mở miệng nói: “Tôi là Hoàng Dương, là cậu cả của nhà họ Hoàng, một gia tộc quyền thế ở tỉnh Minh Diệu, đồng thời cũng là học trò của Ông Đại Hùng, là đàn anh của Mộng Lan.”
“Ồ, chào