“Người ngoài đều nói Ông Đại Hùng ông là người trọng tình trọng nghĩa, nghĩa khí ngút trời nhưng không ngờ, ông lại là kẻ đạo đức giả, lòng lang dạ sói, giả dối, đúng là làm người khác cảm thấy trơ trẽn.”
Khuôn mặt già nua của Ông Đại Hùng có chút không chịu nổi khi nghe những lời của Nghiêm Hưng Đằng, nhưng ông ta vẫn cố nén cơn giận trong lòng, cố bày ra vẻ bình tĩnh, nhã nhặn: “Nghiêm Hưng Đằng, chuyện của Mộng Lan và Hoàng Dương quả thật là nhà họ Ông đã sai.
Nhưng, chỉ cần cậu đưa dao Long Khuyết của cha cậu cho tôi, Ông Đại Hùng tôi bảo đảm, sẽ thay nhà họ Nghiêm báo thù.”
“Con mẹ nó, ông cho tôi là đứa trẻ ba tuổi à?”
Hai mắt Nghiêm Hưng Đằng đỏ au, vẻ mặt dữ tợn: “Ông Đại Hùng, đừng nói tới việc trong tay ông đây không có món đồ kia, cho dù có, ông đây cũng ném nó xuống đáy sông Tùng Hà, quyết không để thứ chó má, lòng dạ giả dối như ông được lợi.”
“Thằng khốn này, dám làm nhục cha tôi.”
Ông Mộng Lan xông tới, lại tặng cho Nghiêm Hưng Đằng vài cái bạt tai: “Nghiêm Hưng Đằng, anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, có tin tôi đây cắt từng miếng thịt trên người anh cho chó ăn không?”
A…
Nghiêm Hưng Đằng chợt phát ra một tiếng gầm thét tựa như thú dữ, một kẻ vốn yếu ớt, trói gà không chặt như anh ta cũng không hiểu lấy sức mạnh ở đâu ra, bất ngờ lao tới bóp cổ Ông Mộng Lan.
Lúc ấy, lực tay của anh ta mạnh tới mức khiến hai mắt Ông Mộng Lan trợn trừng, thiếu chút nữa đã tắt thở.
Thấy vậy, Ông Đại Hùng và Hoàng Dương ở phía sau vội vàng lao lên, Ông Đại Hùng nhẹ nhàng dùng một ngón tay, Nghiêm Hưng Đằng đã bị bắn ra ngoài.
Hoàng Dương ở phía sau lập tức lao tới trước mặt Nghiêm Hưng Đằng, bắt đầu tay đấm chân đá với anh ta.
“Đồ chó này, mày dám đánh Mộng Lan nhà tao, con mẹ nó, mày sợ mày sống lâu quá phải không? Hôm nay ông đây không đánh chết mày thì ông đây không mang họ Hoàng.”
Từng nắm đấm nện xuống mặt Nghiêm Hưng Đằng như mưa, mỗi một đấm đều làm anh ta cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng.
Nhưng, vẫn là câu nói đó, nỗi đau thể xác không thể nào khắc cốt ghi tâm bằng nỗi đau tinh thần.
Nghiêm Hưng Đằng cắn chặt răng, máu tươi đầy trong miệng, dù anh ta chỉ là một thư sinh nhưng sự cao ngạo của nhà họ Nghiêm trong người anh ta còn chưa mất đi.
Từ đầu tới cuối, Nghiêm Hưng Đằng đều cố nén đau đớn, không hề kêu la một tiếng nào.
“Dừng tay lại.”
Ông Đại Hùng lên tiếng, Hoàng Dương tạm thời lùi sang một bên.
“Nghiêm Hưng Đằng, người làm chú đây sẽ