Ông ta muốn hét lên nhưng không còn sức để làm.
Sói vàng vẫn còn liếm máu trên lưỡi dao ngắn, anh ta là một tên bệnh hoạn mất hồn, không có bất cứ tình cảm nào, giết một người phụ nữ đối với anh ta chỉ như giết một con chó con mèo mà thôi.
“Thật khiến người ta cảm động, Nguyễn Kiền Bá, không ngờ ông đã già như vậy rồi còn có tình yêu.
”
“Hahaha, có điều ông không cần quá đau buồn đâu, vì rất nhanh thôi ông sẽ chết cùng cô ta.
”
Nguyễn Kiền Bá ôm thi thể của Lạc Hà, hai mắt đầy tơ máu, hung ác nhìn Sói vàng: “Về nói với Mạnh Nhất Hạ, Nguyễn Kiền Bá tôi cho dù làm ma làm quỷ cũng phải đeo bám ông ta.
”
“Haha, làm quỷ?”
“Để tôi đây cho ông mãi mãi không được đầu thai “
Sói vàng cười kì quái, con dao bị gãy từ trên xuống dưới, chuẩn bị một nhát dao đâm thẳng vào hộp sọ của Nguyễn Kiền Bá.
Trên giang hồ có một cách gọi như thế, nếu như khi người chết đi đâm vào hộp sọ, vậy thì linh hồn của người đó mãi mãi không thể thoát ra được, không thể đầu thai.
Chiêu này rất cay độc.
Tuy nhiên, khi Sói vàng chuẩn dị dơ con dao lên, một bóng người đột nhiên từ phía sau anh ta lao nhanh như gió kên trước, đứng chặn trước mặt Nguyễn Kiền Bá.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau, bóng người kia vẫn không nhúc nhích, còn Sói vàng thì lùi lại mấy bước ra đằng sau.
Sau khi anh ta đứng vững lai, nhìn thấy Truy Phong cầm một lưỡi dao, như một chiến thần đứng trước mặt Nguyễn Kiền Bá.
“Truy Phong!”
Khi thấy Truy Phong xuất hiện, Sói vàng giật mình, vì anh ta hoàn toàn không ngờ người chủ sự của Thanh Cảnh Môn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Theo lí mà nói, giữa Nguyễn Kiền Bá và Thanh Cảnh Môn hoàn toàn là kẻ thù, vậy mà lúc này người của Thanh Cảnh Môn lại xuất hiện cứu Nguyễn Kiền Bá, ý đồ trong này quá nhiều rồi.
“Xem ra quyết định của anh Mạnh và anh Trần quả không sai sót, nếu như chúng tôi không ra tay trước thì Thanh Cảm Môn các anh sẽ nhanh chân thì được trước.
”
Lúc này, ông Hạc đứng bên cạnh bước đến.
Ông ta nhìn chằm chằm về phía Truy Phong, một tay để sau lưng, tay còn lại xoay