Kiểu phụ nữ này rất phù hợp để sống cùng.
Nhìn thấy hai người, Trần Hùng vô thức nhớ đến Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo.
Đặc biệt là cô con gái nhỏ, bất kể là bộ dạng bây giờ hay là thần thái biểu hiện ra ngoài đều quá giống lúc nhìn thấy Lâm Thanh Thảo năm đó khi Trần Hùng vừa quay về.
Trong nháy mắt, nội tâm Trần Hùng lại xúc động lần nữa.
“Tại sao lại có thêm một đứa bé gái?” Trần Hùng nhỏ giọng hỏi Lạc Siêu bên cạnh.
Lạc Siêu đáp lời: “Vợ chưa cưới của Diệp Phi trước kia đã từng li hôn, đây là con của cô ấy và chồng cũ, chồng cũ của cô ấy là một tên súc sinh, nghiện ngập, cờ bạc.
Trước đây vì kiếm tiền thậm chí không luyến tiếc mà bán vợ và con gái cho cậu chủ của một gia tộc, sau này là Diệp Phi đã giúp đỡ bọn họ vượt qua khó khăn.
”
“Diệp Phi là trẻ mồ côi, không chấp nhận được chuyện như vậy nên sau đó vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con họ, dần dà cũng nảy sinh tình cảm, thế nên bọn họ mới trở thành người yêu!”
“Ồ!”
Trần Hùng đáp một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm, anh đi về phía bên đó, khẽ gật đầu với hai người.
Sau đó Trần Hùng hướng về phía bé gái, hỏi: “Cô bé, cháu tên gì?”
“Linh… Linh Diệu ạ!” Bé gái rụt rè trả lời.
“Ừm, Linh Diệu ngoan, để chú bên kia mang cháu ra ngoài chơi trước được không, chú có chuyện muốn nói với mẹ cháu.
”
Bé gái không lập tức gật đầu mà nhìn về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, bé gái lúc này mới rụt rè đi đến chỗ Lạc Siêu.
Lạc Siêu kéo tay bé gái đi khỏi, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại hai người Trần Hùng và người phụ nữ.
“Hai người quen biết đã bao lâu rồi?” Sau khi bé gái đi, Trần Hùng lập tức hỏi.
“Hai năm.
” Người phụ nữ cố gắng áp chế tâm trạng của mình, hoặc là nói lúc này cô ấy trông có vẻ không có biểu cảm gì, có lẽ chỉ khi một người nản lòng thoái chí, mới thể hiện ra biểu cảm