Mãi cho tới một lúc lâu sau, tâm trạng Trần Hùng mới bình phục lại một chút, nhưng trong đầu anh vẫn hiện lên cảnh tượng của cơn ác mộng đó, mãi không xua tan đi được.
“Tại sao lại như vậy?”
Trần Hùng tự lẩm bẩm một mình, anh hoàn toàn không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Anh dậy đi vào nhà tắm, sau đó bơm đầy một chậu rửa mặt toàn nước lạnh, rồi vùi đầu mình vào trong bồn rửa mặt đó.
Anh muốn dùng cách này để khiến mình tỉnh táo hơn, mãi cho tới khi cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, anh mới từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn mình trong gương, Trần Hùng lần đầu tiên cảm thấy anh lại xa lạ đến vậy.
Khuôn mặt hung hăng của người máu trong giấc mơ lại hiện trong đầu anh.
“Là bởi vì máu trong người mình sao?”
Trần Hùng quay người, nhìn bức tường bị mình đấm xuyên qua, trong mắt anh càng kinh hoàng hơn.
Trần Hùng có bản lĩnh một đấm đấm thủng cả tường, nhưng kiểu một đấm đấm được ngay như này thì rất khó.
Đấm xuyên qua nhưng không làm đổ hết, điều này cũng giống như khi xây một hàng mạt chược, muốn đẩy xuống hết thì đơn giản, nhưng muốn rút một miếng ra từ trong đó lại rất khó, nó yêu cầu bạn phải có tốc độ nhanh nhạy và sức mạnh không hề nhỏ.
Tường bị thủng nhưng không hề đổ vỡ, sức mạnh này quá đỗi khác lạ, Trần Hùng dù đã tỉnh táo nhưng chưa chắc đã làm được.
Thế nhưng một đấm trong giấc mơ anh lại làm được.
Điều này nói lên điều gì?
Nó chứng tỏ một đấm vừa nãy của Trần Hùng đã vượt qua giới hạn của bản thân anh.
Cảm giác giống y như lần đấu với Thái Tuế.
Trần Hùng dựa vào máu trong người mình, khiến sức chiến đầu của