Bé gái mở to đôi mắt ngấn nước nhìn mẹ của mình, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Người phụ nữ bế bé gái lên nói: “Linh Diệu, mẹ đưa con đi khỏi đây, sau đó chúng ta sẽ tìm một thành phố mới, bắt đầu lại một cuộc sống mới, có được không?”
Người phụ nữ này là vợ chưa cưới của Diệp Phi, còn cô bé kia chính là Linh Diệu.
“Mẹ ơi, chú Diệp có ở với chúng ta không mẹ?”
Linh Diệu chỉ là một đứa nhỏ mới bốn tuổi, cho nên cô bé hoàn toàn không biết Diệp Phi đã sớm không còn trên đời này nữa.
Người phụ nữ vốn đã suốt đêm không ngủ, cô ấy phải vô cùng vất vả mới có thể khiến cho bản thân mình bình ổn lại cảm xúc, nhưng chỉ trong nháy mắt một lời này của cô con gái bé nhỏ đã khiến cho cảm xúc ban đầu của cô ấy vốn đang bị kìm nén lập tức bộc phát ra.
Nước mắt như những chuỗi ngọc châu lại không ngừng tuôn ra từ hốc mắt của người phụ nữ.
Cô ấy bắt đầu nức nở, tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn.
Cô bé hoảng sợ nhìn mẹ của mình và nói: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Có phải Linh Diệu đã làm sai chuyện gì không?”
“Mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa, Linh Diệu sẽ sửa lại có được không, Linh Diệu sẽ không bao giờ để cho mẹ phải tức giận nữa.”
Nhưng mà người phụ nữ đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình nữa, tiếng khóc càng thêm dữ dội hơn.
“Mẹ ơi, mẹ ơi...”
Cô bé kéo váy người phụ nữ, liên tục gọi cô ấy.
Qua một lúc rất lâu, người phụ nữ mới kiềm chế được cảm xúc của mình.
Đáng ra hôm nay là ngày mà Diệp Phi sẽ cầu hôn cô ấy, cô ấy từng trải qua một cuộc hôn nhân vô cùng thất bại, vốn dĩ cô ấy cho rằng bản thân mình đã sắp có được hạnh phúc.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều không còn nữa rồi.
Người đàn ông mà cô ấy cho rằng có thể giao phó cả cuộc đời mình cho anh ấy, cũng đã không còn trên đời này nữa.
“Linh Diệu, chúng ta đi thôi.”
Người phụ nữ bế bé