“Linh Diệu đừng khóc, bây giờ cháu đang ở đâu, chú lập tức qua ngay.
”
“Ở nhà, Linh Diệu đang ở nhà, chú ơi cứu mẹ, oa oa oa!”
“Linh Diệu ngoan, ở yên trong nhà chờ chú, ngoan, đừng sợ!”
“Chú đến đây ngay.
”
Trần Hùng không cúp điện thoại mà vẫn để chế độ rảnh tay, anh rất lo lắng cho Linh Diệu, đồng thời cũng sợ một khi mình cúp máy sẽ mất liên lạc với cô bé ngay.
Anh mặc vội quần áo rồi lao ra khỏi phòng, sau đó đến phòng làm việc của mình, rồi lại gọi điện cho Lạc Siêu và Truy Phong.
Mấy phút sau, Lạc Siêu cũng đang ở trong căn hộ của Thanh Cảnh Môn vội vã chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy, môn chủ?”
Lúc này sắc mặt Trần Hùng đã âm u đến cực điểm, thậm chí anh còn cảm thấy cơn nóng nảy trong cơ thể của mình, sắp không thể khống chế nổi nữa rồi.
“Điện thoại của Linh Diệu, anh cầm lấy trước đi, nhà con bé ở đó, lập tức dẫn người qua.
”
Lạc Siêu cũng nghe thấy tiếng khóc của Linh Diệu ở đầu dây bên kia, trong nháy mắt, anh ta cũng tức giận.
“Vâng, môn chủ!”
Vì vậy, Lạc Siêu cũng không nhiều lời, ngay lập tức chạy đến chỗ Linh Diệu.
”
Trước đây Lạc Siêu và Diệp Phi là anh em tốt của nhau, cho nên anh ta biết chỗ ở của Linh Diệu, lái xe từ tổng bộ của Thanh Cảnh Môn đến đó, có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Chẳng qua trên đường lái xe đến đó, Lạc Siêu đã đạp ga hết cỡ, cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, anh ta đã đến khu nhà ngang.
Sau đó, Lạc Siêu gửi định vị cho Truy Phong.
Mà lúc này, Trần Hùng và Truy Phong đang phóng xe như điên, lao thẳng về phía khu nhà ngang.
Trần Hùng tự mình lái xe, dựa vào kỹ năng lái xe siêu xuất của mình, chỉ trong thời gian mười phút, anh đã đến nơi.
Khi bọn họ đến đây, Lạc Siêu đã an ủi Linh Diệu xong rồi.
Lúc này Linh Diệu đang ngồi trên sô pha, hai mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng vẫn còn khóc nức nở.
“Linh Diệu đừng sợ, chú nhất định sẽ giúp cháu cứu mẹ cháu ra ngoài.
”
Trần Hùng bế Linh Diệu lên