“Chặn bọn họ lại.”
Lúc này đã đến lúc cá chết lưới rách rồi.
Mạnh Nhất Hạ hét toáng lên, những tên vệ sĩ mặc đồ đen đều không để ý gì nữa mà chặn trước mặt bọn họ, cả hiện trường lập tức chìm vào trong trận chiến hỗn loạn.
“Ông anh Mạnh, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nhìn thấy hình hình ở hiện trường, Thẩm Dương Thạnh hoàn toàn lúng túng.
“Rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói.” Mạnh Nhất Hạ trả lời.
“Chúng ta làm như vậy là đang chống lại lệnh bắt người sao?”
“Lẽ nào ông muốn bị bọn họ bắt lại? Rời khỏi đây đã rồi nói, đừng quên sau lưng chúng ta còn có nhà họ Hạ.
Chỉ cần hôm nay chúng ta thoát được thì Thanh Cảnh Môn sẽ không làm gì chúng ta được.”
“Được rồi.”
Hai người vừa nói vừa rút lui về phía sau bục, mà lúc này ở phía sau bục, ông Hạc và một nhóm người cao thủ của hai nhà họ Trần và Mạnh đều đang đợi ở nơi đó.
Bọn họ xuất hiện chính là vì đối phó với tình huống xảy ra.
“Ông chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xe ở bãi đỗ xe phía sau, mau đi theo chúng tôi.” Nhìn thấy Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ chật vật chạy đến, ông Hạc lên tiếng nói đầu tiên.
“Được rồi.”
Vì vậy ông Hạc liền dặn dò nhóm người tài giỏi đi đến bên cửa chặn thành viên của Thanh Cảnh Môn đang đuổi theo.
Những người còn lại thì hộ tống Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ rời đi.
“Bọn chúng muốn chạy từ cửa sau!”
Nghiêm Hưng Đằng tận mắt nhìn thấy Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ chạt về phía cửa sau thì lập tức trở nên lo lắng.
Trần Hùng đã dự tính từ trước nên cười nói: “Bọn chúng không chạy được đâu.”
Mà vào lúc này cũng không còn nhìn thấy Truy Phong đang đứng bên cạnh Trần Hùng đâu nữa.
Lúc này Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh đang đi trên con đường đến bãi đỗ xe phía sau hậu trường dưới sự hộ tống của đám người ông Hạc.
Đi được nửa đường, Mạnh Nhất Hạ gọi điện thoại đến