Khi nói ra những lời này, quanh người Trần Hùng bao phủ một luồng sát khí lạnh lẽo, tàn bạo, luồng sát khí này bắt đầu lan tràn khắp nơi, cuối cùng bao trùm toàn bộ phòng giam.
Trong nháy mắt, nhiệt độ phòng giam dường như giảm xuống rất nhiều, khiến Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ ở bên trong bất giác rùng mình.
“Trần Hùng, cậu...!cậu muốn làm gì?”
Nhìn Trần Hùng tựa như quỷ dữ đứng trước mặt, Mạnh Nhất Hạ có chút luống cuống.
Trần Hùng nhếch miệng cười, nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, đây chẳng phải là chuyện thiên kinh địa sao.”
“Năm đó, bốn gia tộc lớn các ông phản bội nhà họ Nghiêm, hại chết hơn 30 người của nhà họ Nghiêm, hôm nay đã đến lúc trả nợ rồi.
Nhà họ Trần đã suy sụp, Mạnh Nhất Hạ, Thẩm Dương Thạnh, các ông sẽ là người tiếp theo.”
“Ngoài ra, Nhậm Thiên Thanh cũng chạy không thoát đâu, chẳng phải anh ta đến nhà họ Trần sao? Thế thì tốt rồi, hôm nay tôi sẽ chống mắt lên nhìn thử rốt cuộc Nhậm Thiên Thanh sẽ lợi dụng nhà họ Trần như thế nào để cứu các ông ra khỏi Thanh Cảnh Môn của tôi đây.”
“Truy Phong!”
Trần Hùng gầm lên một tiếng, Truy Phong ở ngoài cửa nhanh chóng tiến vào.
“Môn chủ.” Ngay khi Truy Phong đặt chân vào phòng giam, anh ta đã cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo quanh quẩn nơi đây, anh ta cũng vô thức quấn chặt vạt áo mình.
Trần Hùng nói: “Thanh Cảnh Môn từ trước đến nay vẫn luôn là một tổ chức lưu truyền trên giang hồ, đồng thời cũng luôn làm việc ở chốn quan trường.
Trong quá trình này, hẳn sẽ có không ít hình phạt chuyên môn sử dụng để đối phối tù nhân nhỉ?”
Truy Phong gật đầu nói: “Đúng vậy môn chủ, Thanh Cảnh Môn có mở một hình đường, chuyên môn xử lý việc này, nhưng mấy năm nay, hầu hết tù nhân đều sẽ chuyển qua cho bên cảnh sát nên hình đường đã đóng cửa được một khoảng thời gian dài rồi.”
Trần Hùng cười lạnh một tiếng, nói: “Khởi động lại hình đường,