Trần Kỳ Lâm buông bút lông trên tay xuống, nhìn Nhậm Thiên Thanh đang quỳ đối diện không chớp mắt, nói: “Bây giờ, tôi cho anh hai lựa chọn.
”
“Thứ nhất, làm một con chó của tôi.
”
“Thứ hai, chết!”
Hai lựa chọn, đơn giản mà lại dứt khoát, một người chỉ cần không phải cực kỳ mạnh mẽ cố chấp, tuyệt đối sẽ lựa chọn điều thứ nhất.
Mà từ lúc Nhậm Thiên Thanh vừa quỳ xuống, sự cứng rắn trên người cũng đã bị san bằng từ lâu rồi.
Anh ta cũng không do dự, thẳng thừng lựa chọn điều thứ nhất.
“Nhậm Thiên Thanh tôi, nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu Trần.
”
Trước đó, Nhậm Thiên Thanh vẫn lấy làm kiêu ngạo với sức chiến đấu của mình, lúc trước anh ta có thể bắt tay với ba đại gia tộc khác diệt trừ nhà họ Nghiêm, hơn nữa còn là gia tộc cao quý đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, hoàn toàn chỉ là dựa vào sức chiến đấu mạnh mẽ ngang ngược của anh ta.
Về sau anh ta tiếp xúc với nhà họ Trần, quen biết với Trần Kỳ Lâm, cũng cho rằng mình có thể dựa vào sức chiến đấu của một mình mình mà ngồi ngang hàng với cậu chủ nhà họ Trần.
Mà lúc này đây, Nhậm Thiên Thanh mới coi như thực sự ý thức được, cái gọi là sức chiến đấu của anh ta khi đứng trước mặt người khác, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đúng như lời Trần Kỳ Lâm nói, trên thế giới này, thứ không đáng tiền nhất là cao thủ, quyền thế mới là thứ đứng hàng đầu.
Trần Kỳ Lâm nở nụ cười, nói: “Đừng tưởng làm chó của tôi là rất thiệt thòi, tôi vẫn giữ câu nói kia, có thể làm chó Trần Kỳ Lâm tôi là vinh hạnh của anh.
”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường phía sau, nói: “Làm mẫu cho anh ta xem.
”
Hắc Bạch Vô Thường vừa nãy còn có sức chiến đấu không ai bằng, bắt được Nhậm Thiên Thanh nay đột nhiên quỳ gối xuống bên cạnh Trần Kỳ Lâm, giả tiếng chó sủa.
“Chuyện này! ”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Thiên Thanh cũng có phần nghi ngờ cuộc đời.
Anh ta hoàn toàn không rõ rốt cuộc Trần Kỳ Lâm đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể làm cho Hắc Bạch Vô Thường nghe lời đến như vậy.
“Đứng dậy đi.
”
Trần Kỳ Lâm khoát tay áo, Hắc Bạch Vô Thường lập tức đứng lên, mà lúc này trước ngực Hắc Vô Thường vẫn chảy máu tươi như trước, chỉ có điều Trần Kỳ Lâm không để cho anh ta rời đi, anh ta cứ thế thẳng thừng bỏ qua vết thương trước ngực, giống như người không có chuyện gì vậy.
“Anh cũng đứng lên đi.
” Trần Kỳ Lâm lại nhìn về phía Nhậm Thiên Thanh phía bên kia.
Nhậm Thiên Thanh vội vàng đứng lên, cung kính