“Nếu sự cân bằng của nhà họ Trần bị phá vỡ thì thế cờ mà chúng ta sắp xếp bao nhiêu năm nay sẽ loạn.
Chúng ta đã chờ đợi suốt mười mấy năm rồi, thêm một chút nữa có nhằm nhò gì.
”
Yến Mai Dung cười gật đầu, dường như nhớ ra điều gì: “Cô chủ, thực ra điều người lo không phải là nhà họ Trần gặp biến mà là tên Hạng Ương ở bên lão thái quân phải không?”
“Phải.
” Yến Linh Ngọc gật đầu: “Mười mấy năm rồi, Hạng Ương vẫn là mối đe dọa lớn nhất của chúng ta.
”
Nói đến đây, Yến Linh Ngọc đặt bình tưới hoa xuống sau đó bẻ gãy bó hoa bên cạnh: “Nếu có thể làm cho tên Hạng Ương này biến mất hoàn toàn thì tốt rồi.
”
Yến Mai Dung híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ thù hận, nói: “Hạng Ương mà chết, nhà họ Trần sẽ không bị uy hiếp nữa.
Cô chủ, người yên tâm, ngày đó sẽ mau tới thôi.
”
“Phải, mười mấy năm rồi, cũng nên đến ngày này rồi.
”
Ngay lúc này, một thanh niên mặc trang phục cổ màu trắng từ từ bước đến, chính là Trần Kỳ Lâm.
Có thể gọi Trần Kỳ Lâm này là chàng trai Thiên Điện, cứ như có rất nhiều linh hồn cùng ở trong cơ thể anh ta vậy.
Trong đó có linh hồn bạo lực, điên cuồng dữ tợn, có linh hồn lại ôn hòa tao nhã, ngoài ra còn có linh hồn nhát gan yếu ớt.
Dù cho Trần Kỳ Lâm có đi bệnh viện kiểm tra, khả năng cao sẽ cho ra kết quả đa nhân cách.
Trước đó ở rừng trúc, Trần Kỳ Lâm vô cùng điên dại, khắp người đều tỏa ra luồng khí u ám, vậy mà anh ta của lúc này lại rất phong độ cứ như chàng trai thư sinh tao nhã, học thức uyên bác.
Yến Linh Ngọc thích nhất điểm này ở con trai mình, vậy nên mỗi lẫn Trần Kỳ Lâm đến gặp, bà ta đều bày ra bộ mặt như vậy.
“Kỳ Lâm bái kiến mẹ, bái kiến thím Dung.
”
Trần Kỳ