Không ai biết vì sao Trần Kỳ Lâm đột nhiên nổi giận như vậy, cũng không ai dám hỏi.
Toàn cảnh bỗng trở nên im lặng như tờ, thậm chí nếu bây giờ có một cây kim rơi xuống đất thì có thể nghe thấy rõ ràng.
Những người này đã quá quen với chứng rối loạn thần kinh của Kỳ Lân, giây trước anh ta vẫn còn trò chuyện và cười đùa với bạn nhưng giây sau anh ta đã có thể rút dao từ thắt lưng ra đâm vào bụng bạn được.
Anh ta chính là loại người như vậy, một kẻ hết sức bất bình thường.
Nhậm Thiên Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã lâu anh ta đã không tiếp xúc với Trần Kỳ Lâm, nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn có chút sợ hãi đối với vị thiếu gia nhà họ Trần này.
Mãi đến gần nửa phút sau, Trần Kỳ Lâm mới kìm nén được vẻ dữ tợn trên khuôn mặt của mình, sau đó, anh ta lại nở một nụ cười tươi, nụ cười thật kỳ quái.
“Thật xin lỗi các vị, khiến mọi người phải hoảng sợ rồi, vừa trồi tôi có hơi phát bệnh, mọi người không phải cho rằng tôi là một kẻ thần kinh đấy chứ?”
Không một ai ở đây dám gật đầu, tất cả chỉ thận trọng nhìn Trần Kỳ Lâm.
“Ha ha ha, là lỗi của tôi.
”
Trần Kỳ Lâm kéo một mỹ nữ bên cạnh lại gần mình, sau đó nhìn vào đôi mắt hoảng hốt của cô ta, nói: “Em sợ hãi sao?”
Người đẹp kinh hãi nhìn Trần Kỳ Lâm, không dám nói lời nào.
“Xin lỗi em nha, khiến em phải kinh sợ như vậy, nào, thưởng cho em này.
”
Trần Kỳ Lâm ra hiệu, lập tức có người bên cạnh mang đến một khay đĩa.
Bên trên khay đĩa đó toàn bộ đều là những ống tiêm màu đỏ, bên trong ống tiêm là chứa đầy tễ thuốc màu đỏ.
“Con nhện đỏ.
”
Vừa nhìn thấy chiếc đĩa toàn nhện đỏ, Nhậm Thiên Thanh thực sự bị dọa đến hoảng sợ.
Thứ này ở miền Bắc đã bị cấm một thời gian dài rồi, dù cho thỉnh thoảng có xuất hiện nhưng cũng chỉ có một hai con, nhưng không ngờ Trần Kỳ Lâm lại có thể lấy ra nhiều như vậy cùng một lúc.
“Anh muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt của Nhậm Thiên Thanh có chút thay đổi, nhìn người