Nói xong, trong tay Cự Tượng cầm nửa thẻ kỳ lân vung về phía U Minh, giống như bắn ra một thanh phi tiêu, nháy mắt đâm tới U Minh ở phía bên kia.
U Minh nghiêng đầu né tránh, thẻ kì lân xẹt qua tóc anh ta, làm một sợi tóc đen bên tai rơi xuống.
Sắc mặt của U Minh trầm xuống, đồng thời ném ra nửa thẻ kì lân, nháy mắt cả người biến thành tàn ảnh lao về phía Cự Tượng.
Nhưng mà, khi cả hai chuẩn bị đánh nhau, Trần Kỳ Lâm bên kia vung tay, nói: “Dừng tay lại cho tôi.
”
Cả hai đều cực kì nghe lời Trần Kỳ Lâm, cùng với giọng nói vang lên, động tác trong tay của hai người lập tức dừng lại, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt cung kính nhìn Trần Kỳ Lâm ở bên kia.
Trần Kỳ Lâm bưng một ly rượu lên nhấp trong miệng, nói: “Trần Hùng không có đơn giản như các anh nghĩ đâu, nếu một người các anh đi hoàn thành cái nhiệm vụ này, có đi không có về.
”
“Trần Hùng là tên hèn, ông đây một đấm là có thể đập vỡ đầu của anh ta.
”
Cự Tượng có chút không phục, lập tức vung nắm đấm của bản thân.
Sắc mặt Trần Kỳ Lâm cứng lại một chút, trực tiếp ném chén rượu trong tay về phía Cự Tượng, Cự Tượng lập tức không dám nói tiếp nữa.
“Hành động lần này, hai người sẽ cùng nhau, tiền thưởng sẽ chia đều.
”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm liền đứng dậy và rời đi.
Đám đông giải tán, Cự Tượng và U Minh mỗi người cầm một nửa thẻ kỳ lân, sau đó khom người xuống đất nhặt tiền đô la Mỹ lên.
“U Minh, anh cũng đừng gây cản trở cho tôi.
” Cự Tượng vừa nhặt đô la Mỹ trên mặt đất, vừa nói với U Minh ngay bên cạnh.
Trong cổ họng của U Minh phát ra âm thanh khàn khàn giống như ác quỷ, nói: “Nếu anh cứ gây thêm phiền phức cho tôi, ngay cả anh tôi cũng sẽ giết.
”
Cự Tượng và U Minh tiếp nhận nhiệm vụ bắt Trần Hùng, tuy nhiên bọn họ không hành động ngay lập tức, mặc dù những người này trông có vẻ hơi lỗ mãng, hơn nửa một đám giống như bị bệnh tâm thần, nhưng trên thực tế bọn họ làm việc rất có chừng mực.
Trần Hùng là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, thường ngày không có việc gì sẽ ở lại Thanh Cảnh Môn, mặc dù Cự Tượng và U Minh có năng lực xông vào Thanh Cảnh Môn, nhưng đây là thời