Một bên khác, Truy Phong vừa cứu Trần Binh từ trên máy bay bị vỡ nát liền trợn mắt, há hốc mồm nhìn tất cả, vừa rồi Trần Hùng thể hiện sức chiến đấu kinh khủng đã làm thay đổi thế giới của anh ta.
Môn chủ này của bọn họ thật sự mạnh khủng khiếp, loại cảm giác dường như bất kì cường giả nào ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến.
Mà khi bọn La Đồ mang theo một đám thành viên Thanh Cảnh Môn đuổi theo, tới nơi thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
“Ở đây, môn chủ!”
Trông thấy U Minh và Cự Tượng nằm trên đất, sắc mặt La Đồ hơi đổi, một là anh ta không nghĩ rằng kẻ địch cứ thế chết, hai là La Đồ nhận ra Cự Tượng, đó cũng là nhân vật tội ác tày trời tồn tại trên giang hồ ở miền bắc ngày xưa.
“Thưa môn chủ, bọn họ làm như vậy với mục đích gì?” La Đồ hỏi.
“Nhằm vào tôi.
”
Trần Hùng trả lời đơn giản một câu: “Cái này không liên quan đến chuyện của Thanh Cảnh Môn, anh em hi sinh lẫn bị thương đều sẽ xử lí thích đáng, còn lại giao cho tôi làm, bây giờ phải đem Trần Binh đưa tới bệnh viện.
”
“Rõ!”
Một nhóm thành viên Thanh Cảnh Môn đưa Trần Binh đến bệnh viện, đồng thời xử lý thi thể của U Minh và Cự Tượng, sau đó Trần Hùng lấy một chiếc điện thoại trên người Cự Tượng!
Cùng lúc đó, bên trong trường bắn tư nhân.
Một loạt lưới sắt bao quanh mấy trăm mẫu đồng cỏ hoang, ở đó có rừng, có sông nhân tạo và các loại hòn non bộ.
Truyện Xuyên Nhanh
Ở một bãi cỏ khác, có một tòa kiến trúc đóng chặt cửa, lúc này, cánh cửa lớn vốn đóng chặt lại từ từ mở ra, bên trong có đa dạng loài động vật hoang dã chạy ra ngoài.
Dê rừng, thỏ rừng, lợn rừng, thậm chí là sói, tất cả đều chạy ra từ tòa kiến trúc đó, trên mấy trăm mẫu đồng cỏ hoang ấy, những động vật này tạo thành chuỗi thức ăn cá lớn nuốt cá bé, dê rừng và thỏ chạy phía trước, còn đám sói kia và lợn rừng điên cuồng đuổi phía sau.
Toàn cảnh trông vô cùng kinh hoàng và đẫm máu.
Hơn nữa, bên ngoài lưới dây kẽm điện, Trần Kỳ Lâm cầm một khẩu súng trong tay, bắt đầu ngắm vào những động vật đang chạy kia.
Bên cạnh anh ta là một đám nam nữ