Khí thế cường đại quét đến khiến Trần Hùng cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Đây chắc chắn là sát chiêu mạnh nhất của Nhậm Thiên Thanh.
Nhát chém này e rằng có thể giết chết được 90% cao thủ giang hồ phương bắc.
“Oanh!”
Một tiếng sấm nổ vang vọng giữa không trung, đao Kim Hoàn nhằm thẳng vào mặt Trần Hùng.
Thế nhưng, ngay lúc nhát đao kia của Nhậm Thiên Thanh chém về phía Trần Hùng thì đột nhiên sắc mặt Nhậm Thiên Thanh thay đổi.
Anh ta cảm nhận được một lực lượng khủng khiếp đang ngăn chặn nhát chém vô cùng khí phách này của anh ta.
Anh ta mảy may không thể tiến thêm chút nào nữa.
“Cái gì?”
Giây tiếp theo, sắc mặt Nhậm Thiên Thanh đại biến, đặc biệt là khi nhìn thấy thanh chủy thủ mà Trần Hùng dùng để chặn nhát đao này của anh ta, Nhậm Thiên Thanh thậm chí còn hoài nghi bản thân mình đã nhìn lầm rồi.
“Long Khuyết!”
Nhậm Thiên Thanh trừng lớn hai mắt.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng đao Long Khuyết mà anh ta ngày đêm thương nhớ lại nằm trong tay Trần Hùng.
Lúc này, Trần Hùng cầm đao Long Khuyết trong tay, chặn ngang đao Kim Hoàn của Nhậm Thiên Thanh, lưỡi đao va vào nhau, bằng mắt thường cũng có thể thấy được lưỡi đao của đao Long Khuyết đang dần cắt sâu vào lưỡi của đao Kim Hoàn.
“Chuyện này không có khả năng!”
Nhậm Thiên Thanh hoàn toàn không thể tin vào một màn trước mắt này, hay nói đúng hơn là anh ta không thể tiếp thu được sự thật này.
Năm đó anh ta chính vì đao Long Khuyết nên mới sinh ra hạt giống tà ác, cuối cùng giết chết Nghiêm Vân, hủy diệt toàn bộ nhà họ Nghiêm.
Nhưng đến cuối cùng, đao Long Khuyết vẫn không thuộc về anh ta, mà bây giờ, lần nữa gặp lại, đao Long Khuyết đã trở thành vũ khí của đối thủ của anh ta.
Không chỉ như vậy, đối thủ của anh ta lại còn dùng đao Long Khuyết này để chặn lại đao Kim Hoàn của anh ta.
“Rẹt!”
Nhậm Thiên Thanh lập tức thu đao, đao Kim Hoàn và đao Long Khuyết cọ xát vào nhau tạo ra tia lửa, sau đó trên