Lực của cái tát này mạnh một cách kỳ lạ khiến cho thím Dung phải lùi lại hai bước, bà ta che mặt mình, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Ông! "
"Ông cái gì mà ông?"
Trần Tôn Long hung dữ trừng mắt với bà ta: "Sao hả, bà còn muốn động chân động tay với tôi cơ à?"
"Bôn Lôi.
"
"Vâng.
"
Trần Tôn Long quát lớn, Bôn Lôi lập tức xông vào từ bên ngoài.
"Yến Mai Dung này đại nghịch bất đạo, lôi ra ngoài đánh đến chết cho tôi.
"
"Rõ!"
Bôn Lôi khoát tay, mấy tên cao thủ nhà họ Trần lập tức tiến vào và bao vây thím Dung lại.
Trong giờ khắc này, không những thím Dung bị hoảng sợ mà ngay cả Yến Linh Ngọc cũng giật nảy mình.
Yến Linh Ngọc vẫn luôn ngồi yên một chỗ, không có bất kỳ động thái gì chợt đứng lên, nhìn chằm chằm mấy người Bôn Lôi: "Để tôi xem ai dám!"
Trần Tôn Long quát lớn: "Sao hả Yến Linh Ngọc, bây giờ tôi dạy dỗ một bà giúp việc già mà bà cũng phải đối chọi lại tôi à?"
"Trần Tôn Long, ông là đồ hèn.
"
Yến Linh Ngọc nổi trận lôi đình, dưới cái nhìn của bà ta, thím Dung này không phải là một bà giúp việc già gì cả, thím Dung đã đi theo Yến Linh Ngọc hơn mấy chục năm, Yến Linh Ngọc coi bà ta như là mẹ của mình.
Cho nên cho dù thế nào thì bà ta cũng sẽ không cho phép Trần Tôn Long động tới thím Dung.
Yến Linh Ngọc đứng chắn trước mặt thím Dung, tức giận nhìn mấy người Bôn Lôi, nói: "Nếu các cậu muốn động tay động chân với thím Dung thì phải bước qua xác tôi đã.
"
Nhìn thấy Yến Linh Ngọc như gà mẹ đang bảo vệ con, mấy người Bôn Lôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không chỉ thế, lúc này còn có một người khác ở ngoài cửa, sau lưng người đó cũng có mấy tên cao thủ nhà họ Trần.
Người này hơn ba mươi tuổi, để một mái tóc dài rất lãng tử, gương mặt vô cùng tuấn tú, trông cực kỳ giống mấy oppa nước Triều Tiên, nhưng bên trong sự lãng tử đó còn mang theo ba phần gian ác,