Tiến Sĩ hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Trần Kỳ Lâm, anh đã xong đời rồi, còn nói gì đến chuyện phản bội nữa chứ, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, tôi cũng muốn sống sót.
”
Trần Hùng quay đầu lại nhìn Tiến Sĩ, nhìn nụ cười hèn hạ của ông ta, cười vô cùng nịnh bợ, nếu như là một người phụ nữ, vào lúc này nhất định là loại hận không thể cởi sạch quần áo rồi dán vào người Trần Hùng rồi.
Sự hèn hạ của cái kẻ này, ngay cả nhóm người của Trần Đại Lực cũng không thể chịu nổi.
“Ở đâu ra cái kẻ chán ngắt đó vậy?”
Khôi Huy Thiệu gầm lên một tiếng, tiếng về phía Tiến Sĩ với Khôi Đao màu xám tro ở trên tay: “Anh Hùng, tôi sẽ tiễn ông ta lên đường.
”
Tiến Sĩ hoảng sợ đến mức kêu gào loạn xạ, giống như một con lợn béo đang bị bắt đi vậy.
Trần Hùng giống như đột nhiên vừa nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Chờ đã.
”
“Sao vậy anh Hùng, không lẽ cái tên chán ngắt đó mà anh cũng muốn giữ lại hay sao?”
“Giữ lại, đương nhiên là phải giữ lại rồi.
”
Trần Hùng quay người bước về phía Tiến Sĩ rồi nói: “Trước đây, chính ông là người đã xúi giục Trần Kỳ Lâm rút xương của tôi đúng không?”
“Không đúng, không phải là xúi giục Trần Kỳ Lâm, mà là xui khiến Yến Linh Ngọc, tôi nhớ ra ông, khi tôi còn rất nhỏ, ông đã ở trong nhà họ Trần của chúng tôi bí mật nghiên cứu về loài nhện đỏ, có đúng không?”
“Trước đây tôi cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Kỳ Lâm muốn xương tủy của tôi để chữa khỏi bệnh, nhưng thật ra anh ta hoàn toàn không hề mắc bệnh, vì vậy tại sao anh ta lại khăng khăng muốn xương tủy của tôi cơ chứ?”
“Sau đó những con nhện đỏ xuất hiện ra bên ngoài với số lượng lớn, tôi đã có một suy đoán, không biết là suy đoán của tôi có đúng hay không?”
Tiến Sĩ không đợi Trần Hùng nói xong, đã vội vàng nói: “Đúng vậy, đại ca, suy đoán của anh hoàn toàn chính xác.
Máu của anh có tác dụng thần kỳ đối với việc nghiên cứu nhện đỏ, còn xương tủy của anh có chức năng tạo máu, là một thứ hết sức kỳ diệu.
”
“Tại sao ông lại khẳng định vậy?” Trần Hùng hỏi.
Tiến Sĩ trả lời: “Nói ra thì dài lắm, chuyện này phải kể từ lúc hơn mười năm trước đây, đại ca, để tôi từ từ nói cho anh nghe.
”
“Trước tiên hãy chờ đã! ”
Trần Hùng xua tay ngăn cản Tiến Sĩ, rồi nói: “Tôi có thể giữ cho ông một mạng, nhưng tiếp theo đây ông phải nghe theo sự sắp xếp của tôi để hành động, còn về phần một số những nghi vấn trong đó, khi có thời gian tôi sẽ từ từ hỏi ông.
”
“Được.
” Tiến Sĩ liên tục gật đầu.
Trong tình huống này, Trần Hùng cũng không có dư dả thời gian và tâm tư để nói chuyện với Tiến Sĩ quá nhiều, tuy rằng những vết thương ngoài da này chưa thể làm tổn thương tới tận gốc của anh nhưng nếu nổi cơn đau thì vẫn có chút khó chịu.
Anh