Chỉ là tiến sĩ Mark không xác định được nguồn gốc di truyền là từ cha hay từ mẹ.
Đồng thời, tiến sĩ Mark cũng từng nói, có lẽ có thể lấy tủy của cha hoặc anh em anh chuyển sang bên ông để nghiên cứu xem.
Mà bây giờ Trần Kỳ Lâm đã bị Trần Hùng bắt được, một suy nghĩ cực kỳ ác độc lập tức xuất hiện trong đầu Trần Hùng.
"Trần Kỳ Lâm, không phải cậu vẫn luôn muốn tủy của tôi sao, cái gọi là lấy cách của người để trả cho người, cậu đối xử với tôi thế nào thì ông đây sẽ đối xử với cậu như thế.
”
Vừa nói xong, Trần Kỳ Lâm vẫn luôn ngạo mạn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
"Trần Hùng, con mẹ cậu muốn làm gì?”
"Tiến Sĩ.
” Trần Hùng gọi một tiếng: “Có lẽ anh lấy tủy rất thành thạo nhỉ, cần thiết bị gì cứ liệt kê ra cho tôi, tôi bảo người đi mua cho anh.
”
Tiến Sĩ giật mình, vội vàng nói: “Chắc chắn là chuyên nghiệp.
”
“Vậy thì tốt, thiết bị ổn rồi thì lấy tủy của Trần Kỳ Lâm ra cho tôi, anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
”
"Vâng, đại ca.
”
Sau khi dặn dò xong, Trần Hùng không ở lại nơi này quá lâu, đi thẳng ra khỏi phòng.
Mà lúc này cuối cùng Trần Kỳ Lâm cũng sợ, chuyện lấy tủy này đối với người bình thường cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng Trần Kỳ Lâm hoàn toàn không muốn tủy của mình bị người khác lấy mất, cậu ta là lá ngọc cành vàng, chuyện này đối với cậu ta mà nói chắc chắn là thảm họa.
"Trần Hùng, con mẹ nhà cậu, cậu không thể đối xử với tôi như thế này.
”
"Tôi là người thừa kế nhà họ Trần, nếu cậu dám đối xử với tôi như thế này, chắc chắn tôi sẽ khiến cậu không chịu nổi, tôi muốn giết cậu, giết cậu!”
Nhưng dù Trần Kỳ Lâm có kêu gào như thế nào thì ở chỗ này cũng không có ai để ý đến cậu ta.
Buổi chiều hôm đó, Trần Hùng sai người tìm tất cả thiết bị mà tiến sĩ cần cho anh ta.
Đồng thời, Trần Hùng đưa bản vẽ phác thảo mà tiến sĩ tự mình vẽ cho bọn Gora, ra lệnh cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất giải quyết dây chuyền