“Dù sao thì Phật Tổ cũng sẽ không tha thứ cho những gì ông đã làm.
”
“Ha ha ha ha.
”
Nói xong, Tiếu Phật xoay người cười một tiếng rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Ngô Quế Anh và đoàn người Yến Linh Ngọc đã đi tới chân núi Artha, dọc theo đường đi, Ngô Quế Anh lúc nào cũng có cảm giác bồn chồn, tai tinh đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng bà ta, mà hiện giờ, tai tinh đã trở về phương bắc, Ngô Quế Anh càng cảm thấy bất an.
Bà vốn là bà ruột của Trần Hùng nhưng vì tin phật, bị Phổ Độ nói tai tinh nên bà bị mê hoặc, từ bỏ tình thân, không ngần ngại đối phó với chính cháu ruột của mình.
Mà hiện giờ, Ngô Quế Anh càng lúc càng bị tẩu hỏa nhập ma.
Trên đường trở về nhà họ Trần, sắc mặt của Ngô Quế Anh vẫn luôn tối sầm xuống, sát khí trong lòng bà ta với Trần Hùng càng lúc càng dâng trào.
“Mẹ, từ khi rời khỏi Cung Artha, mẹ càng lúc càng lạ, đại sư Phổ Độ nói gì với mẹ vậy?” Yến Linh Ngọc ngồi ở bên cạnh giả ngu hỏi, nhưng thật ra bà ta biết chắc chắn Phổ Độ đã nói gì đó với Ngô Quế Anh rồi.
Bởi vì tất cả những chuyện này là kế hoạch do một tay bà tạo nên.
Nước cờ này, bà đã ấp ủ hơn mười năm, mà hiện tại, giờ cũng nên kết thúc.
“Diệt trừ tai tinh, nếu tai tinh không bị loại bỏ, nhà họ Trần chúng ta sẽ không bao giờ có một ngày bình yên.
”
Ngô Quế Anh nắm chặt nắm tay, bộc lộ vẻ mặt hung ác: “Nếu lần này tên súc sinh Trần Hùng kia dám trở về, mẹ sẽ làm cho nó vĩnh viễn không rời khỏi đây được, mẹ muốn nó phải chết.
”
Bên trong xe, tiếng gầm rú hung ác của Ngô Quế Anh vang lên.
Đây là một người bà ác độc với chính cháu ruột của mình.
Đúng lúc