Lông mày của Hạng Ương lập tức nhíu lại, nhưng ông ta từ chối lời mời của Ngô Quế Anh ngay lập tức: “Bà chủ, tôi có thể đồng ý với bà bất cứ điều gì khác, nhưng vấn đề này rất khó để tôi đồng ý, xin thứ lỗi cho tôi không thể làm chuyện này.
.
”
“Ông nói cái gì?”
Ngô Quế Anh nhíu mày, hoài nghi nhìn Hạng Ương, nói: “Ông Hạng, ông có ý gì?”
Hạng Ương trả lời nói: “Năm đó, tôi nghe theo lệnh của ông cụ bảo vệ cho nhà họ Trần trong mười lăm năm, nếu như có kẻ địch ngoại bang xâm phạm nhà họ Trần, Hạng Ương tôi tuyệt đối không nói hai lời, tôi cũng sẽ không từ chối.
”
“Nhưng đây là chuyện nội bộ nhà họ Trần, dù là Trần Hùng hay là Trần Kỳ Lâm cũng đều là huyết mạch của nhà họ Trần, sao tôi lại vì Trần Kỳ Lâm mà giết chết Trần Hùng?”
Ngô Quế Anh lập tức kích động, nói: “Tên súc sinh Trần Hùng kia đã không còn là nhà họ Trần từ lâu rồi, nó không có quan hệ gì với nhà họ Trần, hiện giờ, nó chính là kẻ thù.
”
“Dù gì Trần Hùng cũng là cháu của Trần Côn Luân.
”
Hạng Ương nói một câu làm Ngô Quế Anh câm nín.
“Cho nên ông Hạng, ông thật sự không giúp tôi chuyện này?”
Hạng Ương dứt khoát lắc đầu, nói: “Xin tha lỗi cho tôi!”
Sau đó, Hạng Ương cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Ngô Quế Anh mà trực tiếp rời đi, quay về phòng của mình.
Một trong những lý do khiến Hạng Ương không muốn ra tay đối phó với Trần Hùng là bởi vì Trần Hùng là cháu của Trần Côn Luân, ông ta không muốn tham gia vào cuộc đấu đá nội bộ nhà họ Trần.
Trừ lí do này ra thì còn một nguyên nhân khác.
Trước kia, Trần Hùng ở nhà họ Trần bị mọi người xa lánh, nhưng trên thực tế Hạng Ương cùng Trần Hùng còn rất nhiều chuyện cùng nhau trải qua trong quá khứ.
Hạng Ương chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, tuy năm đó ông không cố ý giúp Trần Hùng thay đổi tình trạng khốn cảnh của mình, nhưng trên thực tế, ông cũng đã từng bí mật giúp đỡ Trần Hùng rất nhiều lần.
Đồng thời, khi đó Trần Hùng có hứng thú với võ học, Hạng Ương cũng cho anh một vài lời khuyên, nhưng khi đó Trần Hùng còn quá nhỏ, cho dù có hứng thú với võ thuật cũng không học