Nói xong, Trần Hùng dúi tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, anh đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.
“Truy Phong, đừng để tôi thất vọng, càng đừng để Thần Hổ thất vọng, đây… cũng coi như là nguyện vọng của Thần Hổ!”
“Đi thôi, đừng có rề rà rề rà, tôi ghét nhất là thế.
”
“Môn chủ…”
Đám Truy Phong và La Đồ còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Hùng hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội nói thêm.
Trần Hùng kiên quyết dứt khoát rời khỏi phòng làm việc, không có một chút dây dưa nào.
Trần Hùng đi thẳng từ phòng làm việc ra quảng trường thao luyện bên ngoài, sau đó tiếp tục đi về phía cửa lớn của tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
Dọc theo đường đi, hàng loạt thành viên Thanh Cảnh Môn kéo tới tụ tập bên này.
“Truy Phong, nói cho cùng tôi không phải người thuộc về thế giới của các anh, cho dù không có chuyện hôm nay thì một ngày nào đó tôi vẫn sẽ rời đi, chẳng qua chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
”
“Anh đã từng là người Thần Hổ tin tưởng nhất, nhưng khi Thần Hổ bị tiền tài trước mắt làm cho lạc hướng, anh lại vẫn giữ vững sơ tâm như cũ.
”
“Thế nên tôi hi vọng, sau này anh cũng có thể như vậy.
”
Bóng dáng Trần Hùng đã dần dần đi xa, những lời cuối cùng anh để lại không ngừng vang vọng trong lỗ tai Truy Phong.
“Môn chủ…”
Đám người La Đồ và Trần Binh còn muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này Truy Phong hít thở sâu mấy cái liên tiếp, sau đó hô to một tiếng: “Cung tiễn Môn chủ!”
Một tiếng hô to vang dội cả quảng trường thao luyện, sau đó toàn trường yên lặng mất một giây.
Một giây sau, tiếng hô đinh tai nhức óc xộc thẳng lên trời, bao trùm cả tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
"Cung tiễn Môn chủ.
"
"Cung tiễn Môn chủ.
"
"Cung tiễn Môn chủ….
"
Tiếng hô đều nhịp vang lên không dứt, không ngừng vang vọng trên bầu trời Thanh Cảnh Môn.
Sau lưng là thành viên Thanh Cảnh Môn đứng chen chúc đưa mắt nhìn theo Trần Hùng, sau đó khom lưng tiễn biệt anh.
Trần