“Nếu chỉ là như thế thì tất cả đều có thể không chế được, nhưng em có biết không thể khống chế cậu ta nhất là gì không?”
“Cái gì?” Thanh Long khó hiểu.
Quân Minh Hoàng chỉ vào bàn cờ trước mặt, cười mà không nói gì.
Thanh Long cúi đầu, giây tiếp theo đột ngột cảm thấy máu cả người đông cứng lại.
Chỉ thấy trên bàn cờ, không biết từ khi nào mà hai quân đen trắng đã ghép thành một chữ to.
“Phong!”
Thanh Long khiếp sợ dùng ánh mắt không thể tin nhìn Quân Minh Hoàng, nói: “Phong hoàng khủng bố nhất trong tứ hoàng, lão ấy với Trần Hùng có quan hệ gì?”
Quân Minh Hoàng gạt một phát dọn sạch quân cờ trên bàn cờ, nói: “Cậu sẽ biết sớm thôi!”
…
Xe hơi lái về biệt thự Thiên Tội bên này, bắt đầu từ giây phút bước xuống xe, tâm cảnh của Trần Hùng đã hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Gió tanh mưa máu nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì Trần Hùng cũng đã trải qua, một chút chuyện nhỏ ấy của Thanh Cảnh Môn chưa đủ để ảnh hưởng tới tâm cảnh của Trần Hùng.
Bây giờ tháo bỏ hẳn những xiềng xích trói buộc kia ra, ngược lại trong lòng Trần Hùng cũng trở nên nhẹ nhõm.
Anh đi tới tầng hai biệt thự lần nữa, đi tới gian phòng của Trần Kỳ Lân.
So với trước kia, Trần Kỳ Lân bây giờ nhìn càng tiều tụy hơn, thậm chí còn có vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thấy Trần Hùng đi vào, trong mắt Trần Kỳ Lân vẫn sọc lên vẻ hung ác như cũ.
Chẳng qua lần này hai bên không nói câu nào, Trần Hùng chỉ lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chụp cho Trần Kỳ Lân một tấm rồi quay người đi ra khỏi phòng.
“Trần Hùng, anh không làm gì được tôi hết.
”.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Sau lưng vang lên tiếng cười u ám của Trần Kỳ Lân, nghe hệt như ma quỷ.
Trần Hùng