“Súc sinh, mày đang làm gì thế hả?”
“Kỳ Lâm, Kỳ Lâm…”
Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc đều cuống cuồng lên, Ngô Quế Anh tức giận tới mức giận chân, lớn tiếng nói: “Lên hết cho tôi, bắt hết bọn chúng lại, bắt hết toàn bộ lại!”
Đám cao thủ phía sau lập tức rút vũ khí ra, đằng đằng sát khí mà xông lên.
Mà ngay lúc này, Khôi Huy Thiệu lấy ra một thanh đao màu tro đặt lên cổ Trần Kỳ Lâm.
Chỉ thấy mắt Khôi Huy Thiệu mang theo ba phần mỉa mai mà nhìn đám Ngô Quế Anh: “Nếu như các người dám tiến lên trước một bước, tôi sẽ cắt họng tên này.
”
“Đừng cho rằng tôi đang dọa cá người, nên không tin thì các người cứ thử xem.
”
Lúc nói chuyện, thanh đao màu tro trong tay Khôi Huy Thiệu không ngừng áp sát vào cổ Trần Kỳ Lâm, lúc này cổ Trần Kỳ Lâm cũng đã xuất hiện một dòng máu.
“Dừng lại, toàn bộ dừng lại cho tôi.
”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Yến Linh Ngọc lập tức luống cuống, bà ta kêu lên một câu, đám người vốn đang đằng đằng sát khí, giờ không dám bước về trước dù chỉ nửa bước.
Ngô Quế Anh hít sâu một hơi, hai mắt nhìn thẳng vào Trần Hùng.
Mười năm không gặp, hai bà cháu không chỉ không có chút tình cảm lâu ngày không gặp, mà còn đối đầu với nhau, sặc mùi thuốc súng.
“Trần Hùng, giờ bà già tôi đã đến đây rồi, cậu muốn làm cái gì nữa?”
“Lập tức thả Trần Kỳ Lâm ra cho tôi.
”
Cơ mặt Trần Hùng khẽ run rẩy, nói: “Vì vậy, cho dù là đến lúc này rồi bà vẫn cao cao tại thượng như năm đó sao?”
“Ngô Quế Anh, đây là thái độ bà cầu xin tôi sao?”
“Cầu xin cậu?”
Ngô Quế Anh cười lạnh một tiếng: “Cậu nói Ngô Quế Anh tôi qua đây để cầu xin cậu sao?”
“Trần Hùng, cậu cho rằng cậu là cái gì cơ chứ, cậu mà cũng xứng diễu võ dương oai trước mặt Đổng Quế An tôi sao? Cậu lập tức thả Trần Kỳ Lâm ra đây, sau đó toàn bộ các người tự cắt tứ chi đi nếu thế thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc tha mạng cho các người.
”
“Nếu như cậu muốn đấu với tôi thật, vậy thì mấy trăm người ngoài cửa