Bên kia tức khắc có cao thủ xông lên đón được Trần Kỳ Lâm.
"Kỳ Lâm! Con không sao chứ Kỳ Lâm?"
Yến Linh Ngọc bổ nhào về phía Trần Kỳ Lâm, thấy bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của anh ta thì tim bà ta như bị ai đó cầm dao băm vằm thành nghìn mảnh.
Trần Tôn Long được Bôn Lôi đỡ đứng dậy, ông ta nhìn Trần Hùng đứng đối diện, hai mắt ngấn lệ.
"Cảm ơn con, Trần Hùng!"
"Cút đi.
Từ nay về sau Trần Hùng này không còn bất cứ liên quan gì đến nhà họ Trần các người nữa.
Nếu các người còn dám đụng đến tôi, Trần Hùng này cũng sẽ tiếp đãi đến cùng."
Nói xong, anh dứt khoát quay người bỏ đi, không muốn phải nhìn thấy đám người này thêm một giây một phút nào nữa.
"Bắt hết bọn chúng lại cho tao.
Tao muốn bọn chúng chết không có chỗ chôn."
Đúng lúc này, một câu gầm lên của Ngô Quế Anh khiến cho bầu không khí lại rơi vào thế giương cung bạt kiếm căng thẳng.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Trần Tôn Long quýnh lên, ông ta vội vàng xông lên lên phía trước, chặn Ngô Quế Anh và đám người đứng sau bà ta lại: "Các người định làm gì hả?"
"Mày cút ngay cho tao."
Ngô Quế Anh hung tợn trừng Trần Tôn Long, dùng một loại giọng điệu không cho phép xen vào ra lệnh:
"Mày cút sang một bên ngay! Thằng Trần Hùng sao chổi này lại dám hại cháu trai cưng của tao thành ra như vậy! Tao muốn nó chết, chết không có chỗ chôn.”
Nói xong, Ngô Quế Anh nện mạnh gậy chống đầu rồng xuống đất: "Người bên ngoài đều tiến vào đây cho tao, ai bên phía đối diện dám phản kháng, giết không tha."
Đám cao thủ nhà họ Trần nghe lệnh ùn ùn kéo vào như sóng triều.
"Bà già kia, lòng dạ bà độc ác thật đấy."
Gân xanh trên trán Trần Hùng hằn lên: "Tôi đã thả Trần Kỳ Lâm, sao bà còn muốn đuổi cùng giết tận bọn tôi."
"Trần Hùng, đây là mày ép tao.
Thứ sao chổi như mày đáng lẽ ra nên biến mất khỏi thế giới này."
"Mẹ, con van mẹ đấy, đừng làm thế!"
Trần Tôn Long dứt khoát không do dự chắn trước Trần Hùng.
Mười năm trước, vì sự yếu đuối của