Trần Tôn Long xoay đầu nhìn về phía Trần Hùng, nói: "Xem ra con còn nhớ rất rõ về nơi này."
"Tất nhiên là nhớ rõ rồi!"
Trần Hùng nhìn về phía sông Tùng Hà ở phía xa xa: "Lúc trước, chúng ta thường xuyên đến đây."
"Thời gian trôi qua đúng là nhanh thật."
Trần Tôn Long thở một hơi dài rồi chớp mắt, đã hai mươi năm trôi qua rồi.
Mọi việc dường như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Trần Tôn Long đi đến bãi cát phía trước, sau đó ngồi bệt cả người xuống.
Ông ta đào một ít cát trên mặt đất: "Khi còn bé, con thích nhất là được đến đây chơi cát, dùng cát để xây dựng pháo đài.
Nhưng cứ mỗi lần còn chưa kịp dựng tường chắn thì nước sông đã ập tới đánh sập xuống."
"Khi đó con khóc toáng lên, la hét bắt cha phải cùng con xây lại."
"Hai cha con chúng ta cùng ngồi bệt xuống cát bắt đầu xây dựng lại.
Mẹ con rất thích chê cười hai người chúng ta, bảo là tại sao không xây pháo đài ở xa một chút."
Trong mắt Trần Tôn Long lúc này đã tan đi hết những phiền muộn vô tận: "Đúng vậy, tại sao chúng ta lại không xây nó ra xa một chút?"
"Chỉ có điều nếu như xây xa quá thì niềm vui kia cũng không còn nữa."
Nước sông xô tới khiến chỗ cát Trần Tôn Long vừa gom lại tan ra hết.
Trên mặt của ông ta tràn đầy sự cô đơn.
Trần Hùng thở dài một hơi rồi nói: "Đã lớn tuổi như thế còn chơi cát gì nữa chứ?"
Trần Hùng xì mũi chế nhạo hành động của Trần Tôn Long.
Đây không phải là hình ảnh xảy ra trong phim mà là đang ở đời thực.
Cho nên Trần Hùng sẽ không hành động giống như trên tivi, như ngồi bệt xuống cùng nghịch cát với Trần Tôn Long, sau đó hai cha con sẽ mở lòng với nhau.
Mặc dù những việc Trần Hùng phải chịu trong nhiều năm nay không liên quan trực tiếp đến Trần Tôn Long, thế nhưng sự yếu đuối và bỏ mặc của ông ta lại khiến