Kể từ khi bị rút tủy sống và trở về với nhà họ Trần, Trần Kỳ Lâm dường như trở thành một con người khác.
Anh ta trở nên lầm lì kiệm lời, ngày nào cũng ngồi trên xe lăn nhìn bầu trời ở bên ngoài, không nói tiếng nào.
Nhìn thấy con trai mình bị Trần Hùng hại thành bộ dạng như bây giờ, Yến Linh Ngọc hận không thể lột da Trần Hùng, rút gân anh ra.
“Con trai, con nói chuyện với mẹ có được không?”
Yến Linh Ngọc đi đến trước mặt Trần Kỳ Lâm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh ta.
Nhưng Trần Kỳ Lâm vẫn như cũ, không nói nửa lời.
Yến Linh Ngọc vô cùng đau lòng, nhưng không thể làm gì hơn.
“Con trai, rất nhanh thôi mẹ sẽ báo thù cho con.
Hơn nữa tới lúc đó, mẹ sẽ để cho con làm vương của phương Bắc, có được không?”
“Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương sắp đánh trận quyết chiến ở núi Long Vương.
Chỉ cần trận quyết chiến bắt đầu, kế hoạch của mẹ cũng sẽ bắt đầu, chẳng bao lâu nữa, con sẽ trở thành vương của phương Bắc.”
“Chỉ cần con trở thành vương của phương Bắc, tới lúc đó, con muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó.”
Sau khi những lời này được nói ra từ miệng của Yến Linh Ngọc, Trần Kỳ Lâm vốn vẫn luôn không có động tĩnh gì lại đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Mẹ, mẹ nói thật chứ? Con thật sự có thể trở thành vương của phương Bắc sao?”
“Tới lúc đó con thực sự có thể muốn làm gì thì làm ư?”
Trông thấy con trai đã bắt đầu nói chuyện, Yến Linh Ngọc lập tức trở nên kích động, gật đầu nói: “Đúng vậy, không sai, con trai, con sẽ sớm trở thành vương của phương Bắc thôi, tới lúc đó con muốn làm gì thì làm.”
“Ha ha ha ha.
Tốt, quá tốt rồi.”
Trần Kỳ Lâm cười lớn, vỗ tay hét lớn: “Con muốn giết chết Trần Hùng, con muốn anh ta chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa, con còn muốn đào mộ của mẹ anh ta lên, nghiền hài cốt của mẹ anh ta thành tro.
Ha ha ha, ha ha ha, con muốn anh ta phải chết trong sự tuyệt vọng và đau đớn nhất.”
Sự dữ tợn và điên cuồng của Trần Kỳ Lâm khiến cho người mẹ như Yến Linh Ngọc cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Yến Linh Ngọc nhận ra rằng mình không thể kiểm