“Vâng.”
Trần Hùng gật đầu: “Vốn dĩ có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng sau đó bị ngã, nên chậm một chút.”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Hạng Ương nhìn vào khoảng sân dồi dào đầy sức sống này, kích động giống như vừa mở ra một cánh cửa bước vào một thế giới mới.
Ông ấy lập tức xắn ống quần của Trần Hùng lên, nhìn thấy trên chân xuất hiện một vết xước, hơn nữa mắt cá chân cũng sưng tấy lên.
“Cháu, đứa nhỏ này.”
Hạng Ương giả bộ tức giận mắng một câu: “Cháu xem cháu bị thương đến thế này rồi.
Mau vào nhà đi, ông Ương sẽ bôi thuốc cho cháu!”
Trần Hùng ngoan ngoãn đi theo Hạng Ương vào nhà, sau đó Hạng Ương đích thân xoa thuốc và băng bó cho Trần Hùng vô cùng cẩn thận.
Trần Hùng trông thấy Hạng Ương quan tâm mình như vậy, trong lòng bỗng có một dòng chảy ấm áp trào dâng.
Đã lâu lắm rồi, Trần Hùng không nhận được sự quan tâm của người khác.
Từ hôm đó, Hạng Ương không ra khỏi nhà vào đêm khuya để đi giết người nữa.
Thay vào đó, ông ấy có thêm một sở thích, đó là trồng hoa và rau trong sân của mình để vun đắp tình cảm.
Còn Trần Hùng cũng có thêm một sở thích nữa.
Mỗi khi anh cảm thấy trong lòng mình có sương mù, sẽ có thói quen ngẩng đầu ngước nhìn lên trời, nhìn mặt trời trên bầu trời.
Khoảnh khắc anh mở mắt, ánh mặt trời sẽ cuốn đi mọi bóng tối trong mắt anh.
Khi nhắm mắt lại, anh sẽ phát hiện bóng tối trong trái tim anh cũng tràn ngập ánh sáng.
Khoảng thời gian đó, Trần Hùng và Hạng Ương qua lại vô cùng thân thiết.
Nhưng sau này, Trần Hùng đi tới nơi khác học tập, hai người bọn họ cũng ít khi gặp nhau.
Mặc dù khoảng thời gian anh tiếp xúc với Hạng Ương không được coi là quá dài, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại tình cảm.
Nghĩ tới những điều này, một nụ cười nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của Trần Hùng.
Đôi khi nghĩ lại, nhà họ Trần cũng không đến mức kinh khủng như vậy.
“Thủ lĩnh.
Này, thủ lĩnh.”
Trông thấy Trần Hùng đứng yên tại chỗ như khúc