“Anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, cho em hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý.”
“Em cũng đừng chống đối, đương nhiên em càng chống đối, tôi lại càng hưng phân.”
Trong gian phòng đầy rẫy tiếng cười và tiếng rít gào như dã thú của Hàn Vũ.
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân như cá thịt nằm trên thớt, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay của Hàn Vũ.”
“Trần Hùng!”
“Trần Hùng, anh mau tới đây!”
Dưới sự tuyệt vọng cực độ, Lâm Ngọc Ngân kêu tên Trần Hùng theo bản năng.
Chuyện này khiến Hàn Vũ vô cùng khó chịu, giống như chạm phải vảy ngược ở nơi nào đó trong lòng anh ta.
Hàn Vũ đột ngột nổi giận, đi tới tát một bạt tai vào má Lâm Ngọc Ngân.
“Con đĩ, mà lại còn nghĩ đến thằng ăn mày kia. Hàn Vũ tao có chỗ nào không bằng nó.” “Mày nói mau, tao có chỗ nào không bằng nó?”
Hàn Vũ tức giận nắm tóc Lâm Ngọc Ngân kéo lên, sau đó dã man quăng cô về phía giường lớn.
“Ngày hôm nay, tao sẽ khiến mày biết rõ sự lợi hại của tao. Con đĩ mày lại còn dám mơ tưởng đến thằng ăn mày kia.”
“Hôm nay, ông nội sẽ làm mày trước, rồi xử lý cái tên Trần Hùng kia sau.”
Lúc này, Hàn Vũ đã hoàn toàn phát điên.
Nhưng trong khoảnh khắc anh ta đánh về phía Lâm Ngọc Ngân.
Bên ngoài khu vui chơi loáng thoáng vang lên âm thanh nổ vang của động cơ xe ô tô.
Ngay sau đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hứng thú của Hàn Vũ như bị tạt một chậu nước lạnh, anh ta giận tím mặt.
Anh ta mở cửa, nhìn thấy người trước cửa là một tên đàn em của mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Gương mặt Hàn Vũ nặng nề giống như con hổ đang phát điên.”
Tên đàn em này đầu đầy mồ hôi, nói: “Cậu chủ, không xong rồi, bên ngoài có người đến đây.”
“Cái gì?”
Trong lòng Hàn Vũ giật mình: “Xảy ra chuyện gì, nơi hẻo lánh như thế nào, sao có người đến được?”
“Mặc kệ bọn họ tới đây làm cái gì, kêu bọn họ cút đi cho tôi.” “Vâng!”
Hàn Vũ hùng hổ đi vào phòng, rất không vui vì có người không có mắt