Hồ Điệp quay đầu lại, nhìn hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ rồi cười khổ.
Cô nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt rồi leo lên cửa sổ! “Tôi có thể cứu cô.”
Ngay lúc cô định nhảy xuống thì cửa phòng bị đẩy ra.
Trần Hùng đi sau lưng Hoàng Phương và bước vào phòng. Hồ Điệp quay đầu lại nhìn Trần Hùng một cái.
Trần Hùng nói: “Bệnh của cô không phải là bệnh nặng nhưng vì là bệnh khó chữa, cho nên bác sĩ đã không thể kê đơn thuốc thích hợp được.”
Vừa nói xong thì Trần Hùng đã sờ thấy một cây kim châm ở trên người cô: “Bước xuống đi, tôi có thể cho cô một cuộc sống mới!”
Hồ Điệp không hề quen biết Trần Hùng, cho nên một tia kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt tê dại của cô vào lúc này.
Nhưng dường như Trần Hùng có một ma lực đặc biệt.
Khiến cô nhảy ra khỏi cửa sổ trong vô thức.
“Anh là ai?”
“Ông trời của cô đấy.”
Nói xong thì Trần Hùng cũng đã sắp xếp xong một loạt kim châm rồi nói với Hoàng Phương ở bên cạnh: “Đã sắp xếp xong hết chưa?”
Hoàng Phương gật đầu: “Đã bàn bạc xong với bên bệnh viện rồi, sẽ không có ai quấy rầy đâu.”
“Được, ra ngoài chờ tôi.”
“Vâng.”
Hoàng Phương rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Hùng và Hồ Điệp.
“Nằm xuống đi, tôi cần thực hiện một ca tiểu phẫu cho cô, nhưng ca phẫu thuật này rất đau, không thể dùng thuốc mê được.”
“Bởi vì, tôi cần cô tỉnh táo và cho tôi phản hồi về trạng thái của cô.”
Hồ Điệp vẫn ngây người nhìn Trần Hùng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Trần Hùng cười nói: “Cô không sợ chết mà lại đi sợ đau sao?” “Tôi không sợ.”
Vẻ sợ hãi trong mắt Hồ Điệp nhanh chóng biến mất, sau đó cô năm ngay ngắn xuống giường.
Cô không quen người thanh niên hơn mình mấy tuổi này, nhưng đối phương lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Trần Hùng cầm một cây kim bạc trong tay và sử