Chú Lý mà Phó Xuân Yến nói, chính là Lý Hiền Tư.
Ở thành phố Thiên Di, Lý Hiền Tư là một nhân vật lớn có tiếng.
Gia đình nhà họ Lý là một đại gia tộc lớn nhất nhì trong thành phố, tập đoàn thời trang của gia tộc bọn họ cũng là tập đoàn sản xuất và tiêu thụ quần áo lớn nhất Thiên Di.
Nhà họ Lý có thương hiệu quần áo của riêng mình, thậm chí ba năm trước, thương hiệu của bọn họ còn mở rộng ra cả thị trường nước ngoài.
Hiện tại Lý gia không chỉ có vị thế rất cao ở thị trường thời trang trong nước, mà còn có chỗ đứng vững chắc ở cả nước ngoài.
Gia tộc này có thể coi là doanh nghiệp may mặc hàng đầu ở tỉnh Tam Giang, thậm chí nếu nói là doanh nghiệp hàng đầu trong số các doanh nghiệp phía Nam đất nước thì cũng không ngoa. Mà lần này tập đoàn Ngọc Thanh vì muốn mở đường cho việc thành lập thương hiệu riêng của mình, phương hướng chiến lược chủ yếu chính là phía thành phố Thiên Di.
Trước đây tập đoàn Ngọc Thanh đã bàn về một số dự án lớn ở thành phố Thiên Di, trong đó tập đoàn nhà họ Lý đóng vai trò chủ đạo.
Phó Xuân Yến trước giờ vẫn luôn tự coi mình là thượng đẳng.
Vậy nên, nếu cô ta muốn đối phó với Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng, thì tuyệt đối sẽ không làm giống như Hàn Khoa, dùng thủ đoạn hạ đẳng nhất.
Khi tranh đấu, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vũ lực.
Có đôi khi lợi dụng tiền bạc, các mối quan hệ và quyền lực của bản thân để trấn áp người khác, lực sát thương sẽ càng cao.
Cũng giống như các cuộc chiến tranh trong lịch sử, nếu muốn tiêu diệt một quốc gia, trước tiên bạn phải nô dịch văn hóa của đối phương, chứ không phải chỉ thông qua việc giết chóc.
Trừ khi dùng quyền lực không có hiệu quả, khi đó mới phải dựa vào vũ lực.
Vũ lực chỉ là hạ sách! Lý Hiền Tư ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc vài giây rồi nói: “Xuân Yến à, dạo gần đây tập đoàn Ngọc Thanh có nhiều dự án hợp tác đa phương với các doanh nghiệp của Thiên Di, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
“Nếu như tập đoàn Ngọc Thanh xảy ra vấn đề, vậy thì sẽ gây ra tổn thất rất lớn đối với bọn chú.”
“Chú Tư không muốn giúp tôi sao?”
Ngữ khí của Phó Xuân Yến đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu như chú làm tốt vụ này, nhà họ Phó chúng tôi nợ chú một ân tình.”
“Nếu như chú không muốn làm, vậy thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Nói xong câu