Phó Xuân Yến hoàn toàn nổi giận. Trong cảm nhận của cô ta, cô ta muốn đối phó với ai thì đối phương không thể chống cự. Đây là quy tắc do chính cô ta đặt ra, cá lớn nuốt cá bé, cô ta luôn cho rằng mình mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn. Nhưng không ngờ lần này cô ta lại bị chống lại, hơn nữa còn khiến cô ta thua một ván, vô cùng mất mặt.
“Lý Hiền Tư, ông giỏi lắm, nhà họ Phó nhất định sẽ khiến ông phải trả giá đắt! Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân, nếu các người đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì đừng trách tôi độc ác.”
Hàn Khoa vô cùng khẩn trương. Cô con dâu cũ này vốn chính là kẻ điên.
“Xuân Yến, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Cần nhà họ Hàn ra tay không?”
“Nhà họ Hàn?” Phó Xuân Yến khinh thường nhìn Hàn Khoa: “Ông cho rằng nhà họ Hàn giỏi lắm chắc? Ông bị ngu hả? Lý thị chính là gia tộc lớn đứng đầu thành phố Thiên Di, vậy mà vẫn không thể đánh gục Ngọc Thanh. Ông đừng quên ở thành phố Bình Minh này còn có một thành phố trong thành phố.”
Phó Xuân Yến không kiêng nể gì giơ ngón giữa với Hàn Khoa: “Tôi không còn tâm trạng nào chơi với chúng nữa. Tôi sẽ kêu người nhà họ Phó tới đây, trực tiếp tiêu diệt hai kẻ không biết trời cao đất rộng kia. Hàn Khoa, đây là chuyện cuối cùng mà tôi làm cho nhà họ Hàn, xong vụ này, chúng ta thanh toán xong. Nếu ông thật sự muốn làm kiêu hùng thì giết chết loại phế vật như Hàn Vũ đi. Mất con trai thì còn có thể sinh đứa khác, nhưng mất quyền thế thì ông cũng sẽ biến thành một tên phế vật hai bàn tay trắng. Đây là lời khuyên cuối cùng mà tôi cho ông với tư cách là con dâu.” Nói xong, Phó Xuân Yến rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn.
“Tôi về tỉnh thành, đêm nay sẽ phái người tới xử lý Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân. Kêu người đưa đơn thỏa thuận ly hôn lại đây cho tôi, đừng để