Ngoài ra còn có bảy tám người khác, mỗi người đều tràn đầy lệ khí. Mỗi người này đều chân chính trải qua chiến tranh, không phải là đám lưu manh như Triệu Văn Tuấn có thể so sánh.
“Đúng là mất mặt, gia tộc lại phái chúng ta đến thành phố Bình Minh chấp hành nhiệm vụ nhàm chán như thế này.” Bên cạnh Hoàng Lâm, một người đàn ông bất mãn nói. Hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu khinh miệt: “Tôi chẳng muốn ở lại nơi như Bình Minh thêm một giây nào nữa. Ngay cả không khí ở đây cũng toàn mùi của kẻ yếu.”
Hoàng Lâm nhíu mày: “Câm mồm, nếu cô chủ nghe thấy lời oán giận của cậu thì mười cái mạng cũng không đủ để chết.” Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai: “Thật không hiểu tại sao năm đó cô chủ lại đòi gả đến đây. Bây giờ bị đánh về nguyên hình, mới về nhà đã bắt chúng ta làm chuyện nhàm chán như thế này.”
“Tôi đã bảo cậu câm miệng rồi mà!” Hoàng Lâm tức giận, người đàn ông này không dám nói thêm nửa lời. Anh ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu vàng dựng đứng như kim châm của mình, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần: “Tăng tốc đi, đi nhanh về nhanh, nơi này thực sự khiến người ta không thoải mái.”
Đám người này cũng đều tràn ngập vẻ kiêu căng như Phó Xuân Yến. Chúng rất ngạo mạn, hơn nữa vô cùng thượng đẳng, từ tỉnh thành đến đây mà cứ như thần tiên hạ phàm.
Lúc này, xe của Trần Hùng đang đỗ trong màn đêm, bên cạnh họ là đá vụn chất đống. Từ nơi xa đã thấy hai chiếc Land Rover chạy như bay tới nơi này.
Trần Hùng nhìn thoáng qua đá vụn, thản nhiên ra lệnh: “Chặn hai chiếc xe kia lại.”
“Vâng, thưa thầy.”
Thẩm Đại Lực lập tức nhảy ra giữa đường cái. Tưởng Môn Thần đang định khiêng tảng đá đặt ở giữa đường không