Bịch!
Lại thêm một cú đấm. Trong bầu trời đêm, Hoàng Lâm cất tiếng hét tuyệt vọng. Bả vai của anh ta đã bị Thẩm Đại Lực đấm vỡ. Không hợp lý chút nào, tại sao trên thế giới này lại có kẻ biến thái đến mức ăn mười mấy nhát dao mà không nhắn mày một chút.
Bên kia, Trần Hùng bước tới, ngăn cản Thẩm Đại Lực đang định đấm vỡ sọ Hoàng Lâm.
Trần Hùng rất hài lòng với trận chiến đầu tiên của Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần. Anh cúi xuống, túm cổ áo Hoàng Lâm.
“Tên tôi là Trần Hùng, chắc anh cũng đã nghe tên tôi rồi nhỉ. Phó Xuân Yến phái anh đến đúng không?”
Mặc dù vừa rồi Trần Hùng không ra tay, nhưng lúc này chỉ riêng khí thế trên người anh đã khiến Hoàng Lâm tuyệt vọng. “Hôm nay tôi sẽ không giết anh. Không phải là vì tôi kiêng kỵ nhà họ Phó, mà là muốn anh trở về truyền lời giúp tôi, đám gia tộc ở tỉnh thành xưa nay luôn khinh thường thành phố trực thuộc tỉnh Tam Giang. Các anh ăn trên ngồi trước, tự nhận là thượng đế. Nhưng từ giờ trở đi, thành phố Bình Minh ở Tam Giang sẽ trở thành khu vực cấm của thượng đế”
Nghe vậy, đầu óc Hoàng Lâm trống rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ “khu vực cấm của thượng để” vang vọng trong đầu anh ta. Khu vực cấm của thượng đế, ngay cả thượng đế cũng không dễ dàng đặt chân đến nơi này. Kẻ xông vào sẽ phải chết!
Đêm khuya, tại nhà họ Phó.
Phó Xuân Yến bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ. Sau khi nghe tin đám Hoàng Lâm đã bị tiêu diệt từ trinh thám nhà họ Phó, cô ta lại ném điện thoại xuống đất.
“Không thể nào! Mặc dù đám Hoàng Lâm không phải là tay đấm mạnh nhất nhà họ Phó, nhưng dư sức đối phó với đám rác rưởi ở Bình Minh! Trừ phi tên Trần Hùng kia đúng là hoàng đế ngầm của Bình Minh như lời đồn, không thì anh ta không thể nào là đối thủ của Hoàng Lâm!”