Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Đông vô cùng phấn khởi. Trèo lên đỉnh giới bất động sản Khánh An là mơ ước nhiều năm của Lưu Đông. Nhưng lúc trước vì nhà họ Hàn có Triệu Văn Tuấn, còn có nhà họ Phó ở tỉnh thành chống lưng nên Lưu Đông vẫn luôn bị chèn ép. Thậm chí mấy năm nay, đa số thị ờng đều bị nhà họ Hàn giành mất, ông ta không thể không chuyển sang mảng biệt thự cao cấp, nhượng bộ lui binh. Nhưng nay Triệu Văn Tuấn đã chết, nhà họ Hàn còn đánh mất chỗ chống lưng là nhà họ Phó. Lưu Đông muốn đánh trả sẽ dễ dàng hơn.
“Anh Hùng, vậy thì nhà họ Phó sẽ không gây sự với chúng ta chứ?”
Trương Văn Long cũng rất vui vẻ vì anh em của mình có cơ hội ngoi lên, đồng thời cũng lo lắng phiền toái từ nhà họ Phó.
“Nếu họ muốn làm thì đã làm từ lâu rồi.” Trần Hùng cười khẽ: “Đương nhiên, cho dù cô ta còn dám đến đây thì sẽ chỉ còn đường chết mà thôi. Chuyện này không liên quan gì tới việc tôi sẽ cho nhà họ Lưu bước lên đỉnh cao của giới bất động sản Khánh An. Tôi chỉ không muốn nhà họ Hàn tiếp tục tồn tại mà thôi.” Nói rồi, Trần Hùng quay sang nhìn Lưu Đông: “Ông cần bao lâu để làm nhà họ Hàn phá sản?”
Lưu Đông vội trả lời: “Đến nay nhà họ Hàn không có Triệu Văn Tuấn, càng không có tỉnh thành chống lưng, cho nên bây giờ có thể toàn diện khởi động những tuyến ngầm mà tôi đã mai phục trước đó. Tuy nhiên chiến tranh trong giới bất động sản quan trọng nhất là tài chính, không có đủ tài chính thì rất nhiều kế hoạch sẽ khó mà thực hiện.”
“Thế nếu ông có đủ tài chính thì sao?” Trần Hùng hỏi.
“Hai tháng, tối đa hai tháng, tôi tin chắc có thể đánh bại nhà họ Hàn trên mọi khía cạnh.”
“Cần bao nhiêu tiền?”
Lưu Đông hít sâu một hơi, khó có thể mở miệng, bởi vì đó là một con số thiên văn.
“7.
tỷ.”
Dứt lời, Lưu Đông chỉ cảm thấy tim đập thình