“Thứ mắt mù, ăn tim hùm mật gấu hả mày? Ngay cả anh Hùng mà cũng dám trêu, mày biết anh ấy là ai không?”
Tình huống thế này thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể liên tưởng Trần Hùng là ai. Trước đó không lâu, Triệu Văn Tuấn bị giết, Lý Minh trở thành ông trùm thế giới ngầm nhờ sự ủng hộ của Tôn thị. Bên ngoài đồn rằng sau lưng Lý Minh và Triệu Văn Tuấn còn có một nhân vật tầm cỡ chống lưng, nhân vật tầm cỡ đó mới thực sự là hoàng đế thế giới ngầm.
Phan Cường chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ. Mình đã chọc phải hoàng đế mất rồi!”
“Đánh gãy tứ chi của nó, lôi đi cho tao!”
Lý Minh ra lệnh, Ba Trọc lập tức xông lên, phế bỏ Phan Cường: “Người anh em, hôm nay chắc chắn ông sẽ bị thả trôi sông, kiếp sau nhớ sáng mắt lên.”
Tiếng kêu thảm thiết của Phan Cường vang lên. Cô ả xinh đẹp cùng đám thuộc hạ của Phan Cường đều tái mặt. Đám người này đều nhanh chóng quỳ xuống.
“Lôi đi hết cho tao!” Lý Minh vô cùng tức giận. Đám thuộc hạ tiến lên, bắt đám người này kéo đi. Sau đó Lý Minh đi đến trước mặt Trần Hùng, khúm núm nói: “Anh Hùng, em nhất định sẽ cho anh một lời giải thích hài lòng, mong anh Hùng bớt giận.” Trần Hùng lười biếng khoát tay: “Giữ lại mạng của ông ta đi, cho một bài học là được.”
“Cảm ơn anh Hùng đã khai ân.”
Sau khi nhóm Lý Minh rời đi, gia đình Trần Hùng cũng không còn tâm trạng tiếp tục đi chơi. May mà Trần Hùng đã kêu Lâm Ngọc Ngân đưa Lâm Thanh Thảo đến nơi khác, không cho cô bé thấy cảnh tượng ấy, nếu không, Trần Hùng sợ sẽ để lại ám ảnh cho cô bé.
Buổi chiều, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân lại dẫn Lâm Thanh Thảo đi chơi ở công viên hải dương, đến khi ăn xong bữa tối mới về nhà. Mặc dù buổi sáng gặp chút sự cố, nhưng ngày hôm nay Lâm Thanh Thảo lại vô cùng vui vẻ. Đến giờ đi ngủ, Trần Hùng chuẩn bị vào phòng cho khách như thường lệ, nhưng Lâm Thanh Thảo lại lon ton chạy tới.
“Cha ơi, cha