Một câu đơn giản lại khiến Lưu Đông sợ tới mức sống lưng ớn lạnh. Ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Trần Hùng, nói: “Anh Hùng, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này. Từ giờ trở đi, nhà họ Lưu sẽ coi anh Hùng là chủ, sại đâu đánh đó!”
“Đứng lên đi, đừng hở chút là quỳ, tôi không thích.” Trần Hùng phất tay, Lưu Đông vội đứng dậy.
“Đúng rồi anh Hùng, gần đây nhà họ Lưu chúng tôi đã bắt đầu mở bán khu biệt thự xa hoa ở núi Vọng Nguyệt. Khu vực đó là biệt thự sang nhất thành phố Bình Minh hiện nay, tất cả đều đã trang hoàng xong, có thể dọn vào đó luôn. Hay là tôi để lại khu vực tốt nhất ở giữa sườn núi cho anh Hùng lựa chọn?” Lưu Đông cũng là thành tinh, có lẽ đã sớm hỏi rõ tình huống của Trần Hùng. Hiện nay Trần Hùng còn cùng sống với gia đình Lâm Ngọc Ngân trong căn hộ ba phòng ngủ, cho nên ông ta đoán Trần Hùng sẽ có ý định mua nhà, đương nhiên phải tranh thủ lúc núi Vọng Nguyệt mở bán biệt thự để lấy lòng Trần Hùng.
Thực tế Trần Hùng cũng có ý tưởng đó, hơn nữa trước kia anh đã chú ý khu biệt thự núi Vọng Nguyệt.
“Cũng được.”
“Vâng, vậy thì tôi đi thu xếp rồi sẽ báo cho anh Hùng!”
“Được rồi.”
Chiều ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu, biệt thự nhà họ Hàn tràn đầy bầu không khí tiêu điều. Người hầu trong biệt thự đều đã bị Hàn Khoa sa thải, đám họ hàng cũng rời bỏ lúc Hàn Khoa gặp khó khăn nhất. Hàn Khoa không ngờ nhà họ Hàn lại sập đổ nhanh đến thế. Hơn một tháng trước, nhà họ Hàn vẫn còn là gia tộc số một số hai ở thành phố Bình Minh, mà